Vọng

Chương 70: Hết thời




Chập tối, Diệp Khiêm lái con chiến mã Bugatti Chiron Super Sport 300 ngạo nghễ trở về biệt thự Diệp gia hóng xem màn kịch lớn. Kế từ khi phiên tòa sơ thấm xét xử vụ án nhà họ Cố khép lại, danh tiếng của Diệp Thế Thành cũng bị bôi đen ảnh hưởng xấu rất nhiều. Hiện tại Alligator đổi chủ, Cố thị giờ đây đã trở thành cá nằm trên thớt mặc cho các cổ đông giày xéo tranh giành. Hệt như hiệu ứng Domino, quân bài đầu ngã xuống liền kéo theo những kẻ có liên quan phải lần lượt chết chùm. Mà trong số đám đồng minh có phước cùng hưởng có họa cùng chịu đó Lion chính là tập đoàn gánh lấy nhiều thiệt hại nặng nề nhất.

Dự án khu nghỉ dưỡng cao cấp Sweet Dream bị bóp nát ngay từ khâu chuẩn bị, còn chưa kịp ra quân đã rã đống thành tro. Bao nhiêu vốn liếng đổ vào đều mắt trắng, thị giá cổ phiếu giảm sập sàn không có dấu hiệu tăng.

Cái tết năm nay đối với hai ông trùm ngành Kinh tế - Tài chính diễn ra thật hắt hiu và ảm đạm.

Sảnh lớn tầng một mở đèn sáng trưng, Diệp Khiêm vừa vào nhà đã nhìn thấy cô, dượng, chú, bác,... đang thưởng trà bàn chuyện kinh doanh ở phòng khách. Cậu cũng chỉ mỉm cười hờ hững bước ngang qua. Diệp Thế Thành cứng đờ cả mặt, vốn muốn dùng bữa tiệc hôm nay để hàn gắn lại mối quan hệ cha con, thế nhưng khi thực sự đối diện thì chẳng biết phải nói gì để đôi bên dịu xuống. (3)

"Về rồi còn không biết cúi đầu chào mấy cô mấy chú một tiếng." Ông hắn giọng bắt bẻ, vẫn là cái ngữ khí ra lệnh đầy uy quyền nghiêm nghị của người ở trên cao.

Đáp lại ông chỉ có cái liếc mắt xem thường và nụ cười khinh khỉnh.

Diệp Khiêm tặc lưỡi, lơ đếnh khiêu mi, nơi khóe miệng cong lên một biên độ rất nhỏ.

"Thật là đông vui nhỉ, mong rằng tới ngày Lion thất thế, Diệp gia lụn bại cũng đủ mặt như này." (

"Mày....mày nói gì đó?" Diệp Thế Thành tức điên, giằng mạnh tách trà trên tay xuống bàn, quát lớn. (3)

"Anh bình tĩnh đã, có gì thì từ từ dạy bảo, mới ngày đầu năm đừng để mất hòa khí gia đình." Một gã đàn ông đứng tuổi mở miệng khuyên ngăn, sau đó lại mỉm cười đầy giả tạo mà đi đến thân mật khoác vai Diệp Khiêm, bắt đầu lải nhải.

"Con đó, mới ra nước ngoài năm năm đã học hư rồi. Nói chuyện với người lớn phải biết lễ nghĩa và phép tắc.

Nào.... mau đến xin lỗi ba con đi, để ông ấy bớt giận." O

"Ồ." Cậu lạnh nhạt ứng thanh, nhẹ nhàng gạt phăng bộ móng heo đang đặt trên người mình, đôi mắt đào hoa thản nhiên dừng lại trên khuôn mặt có sáu - bảy phần giống với Diệp Thế Uy, nhướn mày giễu cợt.



"Ông là ai đây? Sao tôi không nhớ mình có nhiều người thân đến vậy? Tôi còn tưởng họ hàng quyến thuộc của tôi đều đã lên bàn thờ ăn nhang hít khói hết cả rồi."

Tên đàn ông nghe vậy thì toàn thân xung huyết, suýt nữa thì ngã ngang giãy đành đạch tại chỗ. Sắc mặt ông ta nhất thời tím tái, chỉ hừ lạnh một tiếng rõ to rồi đùng đùng giận dữ bỏ đi. 3

"Nghịch tử! Mày về đây cốt yếu là để chọc tức tao đúng không?"

"Nào có. Tôi chỉ về để xem cái nhà này còn trụ được bao lâu thôi."

"Mày..!" Diệp Thế Thành ôm ngực, ngã lưng lên thành ghế sofa hồng hộc thở dốc. •

Họ hàng xung quanh thấy vậy liền xì xầm bàn tán, có người còn thấp giọng quở trách Diệp Khiêm.

Cậu chỉ cười mà đem nguyên giỏ thuốc trị tăng huyết áp và đủ loại thực phẩm chức năng đặt lại trên bàn, thật hiếu thuận mà dặn dò người cha già quý hóa.

"Đây...gửi tặng ngài Diệp chút quà mừng tết. Chúc ngài sống lâu trăm tuổi. Sống để còn trả hết nghiệp quả kiếp này, kiếp sau khỏi đầu thai vào cõi súc sinh." Từng câu từng chữ thốt ra đều mang theo oán hận, đã đi đến bước đường này, Diệp Khiêm cũng chẳng nề nang ai. C

Dứt lời cậu lạnh nhạt xoay lưng, lúc đi ra đến cửa thì để lại một câu.

"Ngài Diệp, tất cả những sóng gió vừa qua đều là một tay tôi đứng sau thao túng. Thế nào... ngài có hài lòng vê đứa con rơi này không?"

"Nghịch tử!!...Trời đánh mày! Trời đánh thứ bất hiếu hỗn xược như mày..." 6)

"Choang!" Diệp Thế Thành nghiến răng nghiến lợi, tức tối chộp lấy ấm trà ném về phía Diệp Khiêm.



Cậu hung hăng ngoái đầu nhìn lại, đôi đồng tử nhạt màu tăm tối rét căm.

"Đời còn dài lắm...Diệp Thế Thành...ông hãy nhớ cho rõ...Diệp Khiêm tôi - chính là quả báo của ông." Thanh âm bén nhọn tưởng chừng như hồi chuông đoạt mạng truyền về từ địa ngục. 4

Diệp Khiêm cuồng vọng cười, một nụ cười lạnh toát sống lưng.

"Còn thời cưỡi ngựa bắn cung, hết thời cầm cọng dây thun bắn ruồi. Ha ha... hahahaha...!" 2

Người chỉ vừa khuất bóng, Diệp Thế Thành liền trợn tròng bất tỉnh.

Bữa tiệc sum hợp gia đình kết thúc trong nháo nhào hỗn loạn và tiếng còi xe cấp cứu văng vằng reo vang khắp nẻo đường. (2

Diệp Khiêm như mèo nhỏ rúc vào lòng Hứa Ngụy. Sau khi đã nhìn đủ chán chê cảnh tượng vừa xảy ra mới mệt nhoài khép lại đôi mi cay.

"Tôi muốn về nhà." Cậu thấp giọng nỉ non, hoàn toàn đã mất đi dáng vẻ ngông cuồng của một con sói hoang khát máu.

Gã dịu dàng hôn lên vầng trán mịn, cẩn thận thắt chặt dây an toàn rồi nhấn mạnh chân ga. (1

Khu biệt thự tráng lệ huy hoàng lùi dần qua khung cửa, rốt cuộc thì ngày cũ cũng trôi đi trong tan vỡ điêu tàn.

Lần này bước chân rời khỏi không còn là ô nhục mà là hiên ngang ngoảnh mặt cắt đứt đoạn tình thân. Về sau khi gặp lại trên thương trường ác liệt chỉ có thể đối đầu đến mức một mất một còn.

Rạng sáng, Hứa Ngụy vừa tỉnh giấc đã nhận được tin nhắn gửi về từ Lôi Bỉnh Quý.

"Anh Ngụy, em tra ra được hành tung của Chu Long và Tần Phi rồi. Bọn chúng đang sinh sống dưới thân phận khác tại Kuala Lumpur."