Cẩn thận xuống giường, Hứa Ngụy dịu dàng chỉnh lại chăn bông cho Diệp Khiêm, len lén hôn lên chóp mũi nhỏ xinh một cái rồi mới âm thầm chậm rãi rời đi.
Trở lại phòng ngủ riêng, gã lập tức gọi điện cho đàn em để xác nhận tin tức.
"Anh Ngụy." Lôi Bỉnh Quý vừa nhấc máy liền theo thói quen mà cẩn trọng kính chào.
"Tình hình bên đó cụ thể thế nào?"Hứa Ngụy trực tiếp vào thẳng vấn đề, thân hình cao lớn nghiêm nghị ngồi xuống ghế xoay, bật mở máy tính. (2
"Anh đợi một lát, em lập tức gửi file qua cho anh." Nói rồi y nhanh nhẹn gõ phím, chỉ ít phút sau hộp mail của gã liền nhận được thông báo.
"Cái này là tất cả tin tức về nơi ở cũng như hoạt động thường ngày của Tần Phi và Chu Long tại Kuala Lumpur trong 5 năm trở lại đây. Hơn nữa, em cũng đã theo dõi bọn chúng suốt nửa tháng qua. Từ lịch trình sinh hoạt đến tuyến đường di chuyển em đều nắm rõ." Lôi Bỉnh Quý tự tin báo cáo.
Hứa Ngụy một bên đeo tai phone, một bên từ từ nhấp chuột đọc kỹ mớ tài liệu hiển thị trên màn hình.
Kể từ khi trốn sang Maylaysia, Tần Phi và Chu Long đã thay đổi danh tính, dùng giấy tờ tùy thân giả mà an toàn núp bóng dưới thân phận của người nhập cư hợp pháp, sống nhởn nhớ tại vùng lãnh thổ liên bang. Dựa vào phần tài sản tích góp được từ những lần buôn hàng cấm chưa bị cảnh sát tịch thu và số tiền đổi chác từ danh dự, thân thể của cậu trai mà bọn chúng nhẫn tâm đẩy vào tay quỷ dữ, Tần Phi nhanh chóng trở thành chủ hộp đêm, sòng bạc và nhiều tụ điểm ăn chơi khét tiếng ở Kuala Lumpur. Chu Long cũng theo đó mà phất lên cùng hắn. Cả hai gần như thâu tóm một nửa thế lực ngầm trong giới hắc bang. Hiện tại đã là ông trùm khét tiếng trụ vững cả góc trời.
Hứa Ngụy chau mày, với tình thế hiện tại thật sự rất khó để ra tay. Một khi nhập cảnh đến Malaysia, thì chẳng khác gì tự mình đi vào trong hang cọp, nguy hiểm đủ bề. Dưới sự kiểm tra gắt gao của cơ quan hải quan, cơ quan y tế và cơ quan an ninh gã không thể mang theo bất kỳ loại vũ khí phòng thân nào. Muốn mua súng ngắn tại
Kuala Lumpur càng là chuyện hoang đường viễn vong. (3)
"Anh Ngụy, theo như em điều tra thì cuối tuần này Tần Phi sẽ mở một buổi tiệc kín ở tầng 40 tòa Tháp đôi
Petronas. Đây là cơ hội thích hợp để xử lý hắn ta cùng với Chu Long." Y mạnh dạn nói lên suy tính, thế nhưng ngũ khí lại lộ rõ bất an pha chút chần chừ.
"Được." Hứa Ngụy kiên định đáp.
"Ba ngày sau, tôi sẽ có mặt tại Malay."
Cuộc gọi vừa kết thúc, cửa phòng ngủ khép hờ đã bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy mở.
"Chú lại muốn giấu tôi?" Sắc mặt Diệp Khiêm sa sầm lạnh lẽo, nhiều hơn là lo lắng trách hờn.
"Em nghe hết rồi à?"
"Ừm." Cậu giận dỗi mím môi.
"Lần hành động này bất tiện...em vẫn là ở lại Thủ Đô sẽ tốt hơn." Gã lúng túng gãi đầu cố gắng tìm ra một cái cớ sao cho hợp tình hợp lý.
"Tôi có visa." Diệp Khiêm khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Hứa Ngụy mang theo mớ tâm sự rối bời.
"Chẳng phải đã nói sẽ để tôi đi cùng sao? Đây rõ ràng là ân oán giữa tôi và bọn chúng." Cậu ấm ức phân bua.
"Hứa Ngụy...tôi đủ sức để đòi lại món nợ máu của bản thân, tôi không muốn chú phải vì tôi mà liều mạng thêm một lần nào nữa." Giọng cậu thoáng chốc lạc hẳn đi, vành mắt cũng hoen mờ hơi nước. 4
Hứa Ngụy vội vàng đóng laptop, bước đến ôm gọn bé mèo con vào lòng.
"Tôi biết. Tôi biết em rất mạnh. Nhưng tôi muốn bảo vệ em chu toàn." Vừa nói gã vừa cầm lấy bàn tay nhỏ thon dài, trân quý hôn lên phần thịt mềm trắng trẻo. (1
"Tay em sạch....đừng để dính máu tanh. Tay tôi bẩn, có nhúng thêm vài độ phong trần cũng chẳng có gì đáng ngại."
"Chú...ưm..." Đôi môi mỏng mấp máy, còn chưa kịp mắng mỏ đã bị người chủ động bịt kín.
Hơi thở giao triền, tư vị quen thuộc nhất thời hòa quyện trộn lẫn vào nhau.
Hứa Ngụy một tay đỡ lấy gáy Diệp Khiêm, một tay luồng vào trong vạt áo kiềm chặt eo đối phương không cho cựa quậy.
"Ưm..." Cậu hé miệng thở dốc, cánh môi bị mút đến tê rần, hai chân mềm nhũn.
"Đồ...háo.sắc...!"
Lão nam nhân nào đó lại khe khẽ bật cười, lần nữa áp xuống thưởng thức bờ môi thơm.
Đầu lưỡi linh hoạt lắc léo luồng vào trong khoang miệng, tinh tế điểm qua từng ngóc ngách ẩm ướt ngọt ngào.
Hứa Ngụy tham lam liếm lộng, hệt như muốn rút cạn linh hồn của người đang bấu chặt vai mình.
Thanh âm thâm nhập vang lên trong gian phòng đóng kín, càng làm cho con tim thêm rạo rực khát tình.
"Ư...m..." Diệp Khiêm phối hợp ngửa đầu, nghênh đón từng lần với sâu đầy chiếm hữu.
Hai thân thể dính sát vào nhau, day dưa quấn quýt. Đợi đến khi thỏả mãn cơn yêu thì phân thân bên dưới đã nổi lên phản ứng.
"Như thế này... phải chăng tôi có thể ảo tưởng rằng em thuộc về tôi." Đôi mắt phượng ám trầm dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng nhiễm đầy xuân sắc.
Hứa Ngụy không nói hai lời liền bế người đi đến bên giường.
Kể từ ngày nhập viện, Diệp Thế Thành mới dần dần hiểu được cuộc đời này của ông có bao nhiêu bi hài. Khi trên đỉnh vinh quang thì người người vây quanh tán tụng, nịnh bợ lấy lòng, đợi đến lúc sa cơ lại chẳng thấy một ai chịu ngó ngàng nhìn đến. Quả là vật đổi sao dời, nghĩa tình bạc bẽo. 5.
Gắng gượng nuốt xuống từng muỗng cháo tổ yến mà người hầu trong nhà mang tới cho ấm bụng, ông mệt mỏi khép lại đôi mắt mờ đã phủ kín vết bụi thời gian. Còn chưa ngủ được bao lâu thì bên tai truyền đến tiếng gót giày cực kỳ thanh thúy.
"Ba...." Diệp Yên Nhiên thấp giọng gọi khẽ.
Diệp Thế Thành nghe nhưng vẫn cương quyết bất động giả bộ ngủ say. Đối với cô con gái không cùng chung huyết thống, ông chỉ nhớ rõ cặp sừng trên đầu mình có bao nhiêu nực cười và cay cú chứ chẳng hề dung nỗi chút tình thân đã quen thuộc suốt hai mươi mấy năm trường. (4)
Buồn bã thở dài một tiếng đầy não nuột, Diệp Yên Nhiên đặt giỏ trái cây vừa mua được ở siêu thị dưới lầu lên bàn rồi lấy hết dũng khí mà quỳ rạp van nài:
"Ba...con biết ba chưa ngủ. Con xin ba hãy nể tình vợ chồng mà cứu lấy mẹ con. Tháng sau phía tòa án sẽ mở phiên phúc thẩm, hiện tại chỉ có ba mới có thể giúp bà ấy chạy án giảm nhẹ hình phạt mà thôi."
"Yên Nhiên..!" Diệp Thế Thành chầm chậm nâng mi, sâu trong đôi mắt ưng đượm nét tinh tường là phần tình ảm đạm.
"Chuyện đi đến nước này, chắc hẳn con cũng đã biết rõ đầu đuôi." Ông nhàn nhạt lên tiếng, ngữ điệu thản nhiên ẩn ẩn còn mang theo xa cách lạnh lùng. (
"Con....."
"Về sau đừng gọi ta là ba nữa. Cố Đức Vinh mới là cha ruột của con." C
Câu nói ấy tựa như tiếng sấm nổ bên tai, khiến cho Diệp Yên Nhiên cứng đờ bất động.
Cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay sần sùi thô ráp đang để yên bên mép giường truyền dịch, tha thiết áp nó lên mặt mình, cầu khẩn chút yêu thương.
"Không...ba...ba vẫn là ba của con mà. Ba thương xót con đi. Con mang họ Diệp..sống là người họ Diệp, chết cũng làm ma nhà họ Diệp." Diệp Yên Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, hiện tại Cố thị suy tàn, cô không muốn phải nhận lấy nhơ danh làm con của tội phạm giết người hay sản phẩm ngoại tình đầy ghê tởm. Cô phải là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống nhung lụa dưới thân phận người thừa kế tập đoàn tài chính Lion.
"Ta đã viết xong đơn ly hôn rồi. Có lẽ sau khi tòa kết án thì mối quan hệ vợ chồng giữa ta và mẹ của con cũng chính thức đường ai nấy đi." Diệp Thế Thành rũ mắt, mỉm cười ôn hòa xoa đầu Diệp Yên Nhiên.
"Con trở về đi, cũng đừng đến tìm ta làm chi nữa. Ta chỉ có một đứa con duy nhất là Chí Viễn mà thôi." Nói rồi, ông lớn tiếng gọi vệ sĩ, để bọn họ dìu người bên cạnh ra ngoài.
Đứng giữa hành lang trống vắng, Diệp Yên Nhiên vẫn không tài nào tin được mình đã bị tống cổ đuổi đi. Cô cuồng loạn khóc lóc, dùng đủ lời cầu xin nhưng cửa phòng vẫn tuyệt nhiên đóng chặt.
Hết rồi....lần này thì hết thật rồi. Bị Diệp gia vứt bỏ, cô sẽ chẳng còn gì để dựa dẫm nương thân.