Vọng

Chương 74: "Người đi một nửa hồn tôi mất. Một nửa hồn tôi hóa dại khờ."




Ánh nguyệt dần tan nhường bước cho vầng dương vừa rạng. Từng vạt nắng mỏng manh đầu ngày rốt cuộc cũng xé toạc tầng mây, chiếu rọi xuống nhân gian lớp sáng bạc hảo huyền đầy màu sắc.

Có lẽ, khi lần nữa vòng tuần hoàn lặp lại...bầu trời kia đã nguyên vẹn xanh trong nhưng vĩnh viễn mất đi cánh nhạn hồng năm cũ. 4

Diệp Khiêm vẫn nằm im bất động trên chiếc giường king size rộng lớn, hai mắt mở to nhìn trần nhà như cái xác vô hồn. Cơ thể cậu hoàn toàn tê liệt, đối với mọi biến chuyển xung quanh cũng chỉ còn nhìn thấy một màu đen. Cậu không khóc, cũng không nháo, cứ an an tĩnh tĩnh mà yên ắng lặng thinh.

"Khiêm...mày ngồi dậy ăn chút gì đi. Từ hôm qua tới giờ mày vẫn chưa bỏ gì vào bụng." Lục Huy đem bát cháo nóng còn tỏa hương nghi ngút đặt lại trên bàn tròn, thấp giọng khuyên răn người đối diện.

Đáp lại y chỉ có tiếng thở đều thật khẽ, tưởng chừng như có thể đứt đoạn ngắt quãng bất cứ thời điểm nào.

"Mày có nghe tao nói gì không? Mày định sẽ tuyệt thực như thế này cho đến chết hay sao ?" Y nhíu mày khiển trách, nhiều hơn là sốt ruột bất an.

Kể từ lúc tỉnh lại, Diệp Khiêm một lời cũng không nói, chỉ thất thần vô cảm nằm lì ra đó, trông chẳng khác gì tản đá hay bụi cỏ ven đường. (2

"Mày tỉnh táo lại ngay cho tao...mày kém cỏi khiếp nhược như thế thì làm sao tiếp tục báo thù rửa hận? Hứa Ngụy hi sinh cả tính mạng để toàn vẹn cho mày...để cuối cùng mày thành ra cái bộ dạng sống dở chết dở à?"

Câu nói ấy như vết dao nhọn chọc sâu vào lớp màng bọc mà Diệp Khiêm cố tình ngụy tạo. Để rồi tất cả ảo tưởng huyễn hoặc rằng người kia vẫn còn tồn tại đâu đó ở trên thế gian này cũng bay biến sạch trơn.

Cậu xót xa khép mắt, lồng ngực quặn đau, thắt chặt đến mức hô hấp khó khăn.

"Tao...nuốt không trôi." Cậu khàn khàn giọng đáp, cổ họng nghẹn ứ chẳng nói rõ nên lời.

"Nuốt không trôi cũng phải nuốt." Lục Huy dứt khoát kéo người ngồi dậy.

Diệp Khiêm lại mệt mỏi tựa lưng lên thành giường mặc cho y sắp xếp an bày. (

"Mở miệng ra....aaaa...' Y múc một muỗng cháo, trực tiếp đưa đến bên khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xinh, thấp giọng dỗ dành không khác gì bón ăn cho trẻ con ba tuổi.



"Haizzz..." Cậu bất lực thở dài. Miễn cưỡng hé môi, ăn vào một ít.

"Tình hình ở Kuala Lumpur hiện tại phức tạp rắc rối, phía cảnh sát làm căng...chỉ e... tạm thời khó lòng đứng ra nhận xác Hứa Ngụy." Lục Huy ấp úp giải bày. Dẫu biết sự thật này sẽ khiến cho Diệp Khiêm thêm phần đau lòng thống khổ, thế nhưng có những chuyện không thể cứ tránh né mãi được. ?

"..."

Cậi im lặng rũ mi, hàng tóc mai rối bù che đi dòng lệ nóng.

"Khiêm..." Y khô khốc mở lời:

"Tao đặt vé máy bay rồi...chúng ta trở về trước...chuyện ở đây giao lại cho Lôi Bỉnh Quý lo liệu có được không?"

"Về?" Diệp Khiêm cười cay đắng, đôi đồng tử nhạt màu thoáng chốc dại ra.

"Về đâu?" Cậu thẫn thờ tự hỏi, hai mắt mông lung lưu ánh nước nhập nhèm.

"Về nhà." Lục Huy mạnh dạn vươn tay ôm lấy khối thân thể đơn bạc đang run lên nhè nhẹ. (

"Tao đưa mày về nhà." Y nhấn mạnh từng câu.

"Diệp Khiêm... mày vẫn còn có tao. Tao luôn ở cạnh mày không rời nửa bước, bất kể khi nào, bất kể ở đâu, chỉ cần mày nhớ đến, chỉ cần mày gọi tên...tao đều sẽ xuất hiện." 2

Lồng ngực ấm áp không sưởi được trái tim đã héo úa khô căn.

Diệp Khiêm từ từ thoát khỏi mùi hương xa lạ ấy.

"Cảm ơn mày...bạn thân nhất của tao."



Trời vào chiều mây trôi lững thững, ánh tà dương neo đậu nơi mái vòm tòa cao ốc xa hoa.

Diệp Chí Viễn vò đầu bứt tóc nhìn đống sổ sách thu chi mà trưởng phòng kế toán vừa trình lên. Dự án Rainbows giờ đây không khác gì một con quỷ hút máu, rút cạn vốn đầu tư ở King. Ngay cả 600 tỷ vay mượn từ Lion đổ vào cũng trở thành công dã tràng đem muối bỏ biển, chẳng thấm tháp giúp đỡ được miếng nào.

Túng quá hóa liều, gã tìm cách bòn tiền từ những công trình nhỏ mà bù qua đắp lại. Kết quả càng làm càng thêm phần lụn bại sa sút, chữa lợn lành thành lợn què, báo hại công ty lâm vào cảnh nguy nan.

"Má!" Diệp Chí Viễn tức tối nghiến răng. Nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng gánh một khoản nợ to đùng lên đến hàng nghìn tỷ. đ

Đã vậy, kể từ khi vụ án giết người ở Cố gia bị phơi bày đưa ra xét xử, chuyện Cố Giai Tuệ lăng loàn trắc nết gian díu với Cố Đức Vinh cũng bị cánh săn tin bế lên đầu hot search. Hại cổ phiếu Diệp thị rớt giá mãi chẳng có dấu hiệu tăng.

"Viễn .anh uống ngụm trà thư giãn một chút đi. Đừng ép bản thân làm việc lao lực quá sức." Trương Yến mềm giọng dỗ dành, đem tách trà ô long "đặc biệt" đưa đến bên môi Diệp Chí Viễn.

Gã bực dọc đem sấp hồ sơ đang xem dở giữa chừng gạt phắt sang một bên, đón lấy mỹ nhân ôm vào lòng vừa thưởng trà vừa mân mê vòng eo mảnh khảnh.

Dòng nước ấm trôi vào trong cuống họng, hệ thần kinh liền sảng khoái lâng lâng.

Diệp Chí Viễn vùi đầu vào hõm cổ người thương, si dại đắm chìm trong cơn cuồng si mụ mị.

"À....Viễn, có vài hợp đồng nhỏ cần chữ ký của anh. Anh xem.." Vừa nói Trương Yến vừa lấy ra mấy tập tài liệu mà cô soạn thảo sẵn, cẩn thận đặt ngay ngắn lên bàn.

Gã mơ mơ hồ hồ cầm bút, chẳng thèm xem xét kỹ càng đã trực tiếp ký tên.

Khóe môi kiều diễm cong cong đầy thỏa mãn, sau khi dụ dỗ Diệp Chí Viễn qua cơn say tình, Trương Yến liền cầm theo chiến lợi phẩm cuối cùng mà thong thả rời đi.

Nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn tài chính Lion nằm gọn trong tay, cô rốt cuộc cũng có thể kết thúc màn kịch dài mà Diệp Khiêm phân phó.

"Tạm biệt." Cô mỉm cười nói khẽ với cánh cửa phòng khép chặt rồi ngạo nghễ nâng gót giày rời khỏi công ty.