Vọng

Chương 73: Trả em một bầu trời.




Hoàng hôn dần tắt, những tia nắng nhạt màu ngậm ngùi lùi về phía trời Tây. Giữa hai mảng sáng tối đan xen diễn ra nơi khung cửa, có một đôi mắt buồn chậm rãi nâng mi.

Diệp Khiêm bần thần tỉnh dậy sau cơn mê kéo dài do uống nhầm thuốc ngủ mà Hứa Ngụy cố tình đánh tráo. Cậu gắng gượng ngồi dậy dáo dác nhìn xung quanh với hi vọng tìm thấy được bóng hình của ông chú già lì lợm gian

nanh.

Trong gian phòng thoáng đãng chỉ còn lại sự yên ắng khác thường và thân ảnh lẻ loi cô độc đang đứng ngoài ban công lộng gió.

"Hứa Ngụy đâu?" Cậu nhíu mày truy hỏi.

Đáp lại, chỉ có tiếng thở dài và vẻ mặt tránh né, bất lực của đối phương.

Dự cảm chẳng lành ngày một dâng cao lấp đầy trong tâm khảm, Diệp Khiêm không nói hai lời liền bước vội xuống giường.

"Mày định làm gì?" Lục Huy vội vàng chặn cửa. Tình hình ở Malaysia quá phức tạp, những lời Hứa Ngụy nói trước lúc rời đi khiến y càng cương quyết giữ người nán lại tại Thủ Đô.

"Tránh ra!" Giọng cậu lạnh băng, âm trầm đến đáng sợ. Bộ dạng điên cuồng này y chưa thấy bao giờ. 5

"Tao không tránh." Y kiên định đứng đó, nửa bước không dời. "Một mình Hứa Ngụy liều mạng đã đủ lắm rồi. Tao thà làm thằng hèn ở đây canh cửa cũng không muốn mày sa chân vào chốn động rắn hang hùm."

"Huy! Mày sợ gì? Sợ tao sẽ chết sao?" Diệp Khiêm nhếch môi cười nhạt nhẽo.

"Để tao nói cho mày biết, vào cái ngày tao bị đám đàn ông thô thiển đó đè dưới thân xâm phạm, xem như một con điếm phục vụ suốt 3 ngày 3 đêm thì tao đã chết rồi. Tao chết rồi mày ạ! Tao mang theo khối thân thể nhớ nhuốc này tồn tại đến bây giờ cũng chỉ để báo thù rửa hận mà thôi. Tao muốn xé xác phanh thây bọn người đó, tao muốn tất cả phải xuống địa ngục làm đá lót đường để cho tao chuyển kiếp đầu thai."

"Tao muốn..." Đôi đồng tử nhạt màu hằn lên tơ máu, bao nhiêu nỗi thống hận, ấm ức dồn nén bấy lâu nay ồ ạt tuôn trào.

"Tao muốn tự tay cắt đứt cổ Tần Phi. Tao muốn ăn xương uống máu hắn để thỏa lòng căm phẫn. Mày hiểu không?

Tao đã không thiết sống từ lâu rồi! Tao cũng chẳng còn là cậu trai mang theo đủ nhiệt huyết và chân thành của tuổi trẻ. Diệp Khiêm năm 24 tuổi vĩnh viễn không thể trở về làm con người xán lạn dương quang." Cậu giận dữ túm chặt lấy cổ áo của Lục Huy mà thê lương rống lớn. 4

"Để tao đi đi được không? Tao xin mày đấy...tao không thể để Hứa Ngụy một mình." Thanh âm thốt ra dần dần hóa thành tiếng nấc nghẹn. Đôi mắt đào hoa khẩn khoản nhìn Lục Huy.

Y trầm mặc ôm lấy cơ thể mảnh mai đang run lên từng đợt, bàn tay to lớn cẩn thận vươn ra lau lệ nóng lăn dài.

"Được! Nếu ý mày đã quyết, vậy thì núi đao biển lửa...tao chung bước cùng mày... đồng sinh cộng tử, chẳng ngại nguy nan."

"Không...tao....ưm...." Lời cự tuyệt vẫn còn chưa nói hết, cánh môi mỏng đã bị người bịt kín, lấp đầy.

Hương cam thảo dịu êm tràn lan trong khoang miệng, đầu lưỡi trơn mềm mạnh mẽ tiến vào trong.

"Um..." Sau một giây đứng hình mờ mịt, Diệp Khiêm liền dùng sức đẩy kẻ xâm nhập ra.

Lục Huy nhìn rất rõ sự bài trừ ẩn sâu trong mắt cậu, đầu quả tim như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến thay nhau cắn xé gặm nhấm đến tan tành. 4

Y lưu luyển mút nhẹ lên chót lưỡi, tham lam tận hưởng chút vị ngọt cuối cùng rồi dừng lại nụ hôn.

Diệp Khiêm ngơ ngác lùi về sau mấy bước, đồng tử mở to đầy rối rắm, bấn loạn nhìn thằng bạn thân nối khố suốt 10 năm.

"Mày...." Cậu khô khốc há miệng, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại chẳng biết phải diễn đạt ý tứ ra làm sao.

"Chuyến bay gần nhất đến Kuala Lumpur sẽ cất cánh sau hơn 1 tiếng nữa. Tao lập tức liên hệ người bên hãng hàng không để tìm vé sang tay, mày chuẩn bị hành lí cần thiết đi." Lục Huy bình thản dặn dò, tựa hồ như sự việc chớp nhoáng vừa rồi chỉ là cơn mộng mị.

"Ùm.." Diệp Khiêm cứng ngắc gật nhẹ đầu đáp ứng. Chuyện quan trọng trước nhất là phải nhanh chóng sang

Malay hội ngộ cùng với nhóm người của Hứa Ngụy để xử lí Tần Phi.

Đêm, tại tầng 40 tòa tháp đôi Petronas, Tần Phi khoác lên người bộ vest đen lịch lãm tiến vào phòng ăn riêng.

Bên trong đã đủ mặt những lão cáo già ngồi chờ chia lợi ích.



"Ông chủ Tần thật đúng giờ nhỉ, hẹn 8 giờ là đúng 8 giờ xuất hiện không sai lệch một giây." Gã đàn ông trung niên ngồi ở bàn đối diện dùng tiếng địa phương mà châm chọc móc mỉa. Ngoài mặt thì nói nói cười cười nhưng trong lòng ẩn chứa đầy kế hiểm mưu sâu.

"Biết làm sao được, tôi không có thói quen làm chó chực xương." Hắn khiêu mi đáp trả, chễm chệ ngồi xuống vị trí chủ tọa giữa bàn tròn. (2

Chu Long cũng theo lệ mà dẫn theo hai tên đàn em lực lưỡng đứng phía sau trợ uy khoe khí thế.

"Thôi nào, đều là người ngồi chung trên một chiếc thuyền, hà cớ gì phải lời qua tiếng lại đâm chọt lẫn nhau." Một người khác có mặt trong phòng liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt bí bách. Ông ta là William Jonh - kẻ nắm trùm thế lực trong giới hắc đạo ở Kuala Lumpur, sở hữu cả tập đoàn kinh tế tài chính để rửa tiền nhưng phía cảnh sát lại lâm ngơ chẳng dám ho he sờ gáy. Bởi lẽ ngoài việc buôn chất cấm, William còn có kho vũ khí hạng nặng và đào tạo nhóm lính đánh thuê nhúng tay vào chính trị tại Malay. (1

"Hiện tại chỗ hàng nhập về từ Macao đã an toàn vượt qua cục hải qua, số lượng lần này khủng, còn là loại mới thế nên sẽ không có bảng giá cũ."

"Nói đi ông muốn bao nhiêu?" Tần Phi bình thản châm điếu xì gà, rít một hơi thật mạnh rồi nhàn nhạt nhả khói.

William thỏa mãn giơ lên 3 ngón tay. Hắn liền gật đầu đồng ý.

"Thấy hàng sẽ giao tiền."

"Được!" Ông ta cười khoái chí. "Tôi thích cách làm việc nhanh gọn này của cậu.."

Trái ngược với cuộc đối thoại dễ chịu giữa hai người, tên đàn ông trung niên ngồi bên cạnh lại âm thầm cay cú.

Bởi lẽ kể từ khi Tần Phi lên làm chủ hộp đêm, liền đoạt mất không ít món hời ngon béo bở.

"Cốc...Cốc...!"

Cánh cửa gỗ đột ngột vang lên tiếng gõ nhẹ, kèm theo đó là thanh âm hỏi ý của người ở bên ngoài.

"Tôi là nhân viên phục vụ đến để giao thức ăn."

Người trong phòng nghe vậy thì bỏ xuống cảnh giác, Chu Long nhận được cái đánh mắt ra lệnh của Tần Phi liền tiến lên mở khóa, ồm ồm nói vọng ra.

"Đế xe thức ăn ở đây, tự tôi đấy vô là được rồi."

"Vâng..." Hứa Ngụy cúi thấp đầu, tại thời điểm Chu Long không để ý, liền nhanh nhẹn móc ra con dao găm giấu sẵn dưới cổ tay, một nhát cứa đứt động mạch chủ của đối phương.

Máu tươi văng tung tóe, Chu Long chỉ kịp kêu lên đầy thảm thiết rồi trợn trắng mắt ngã ngang.

Hai tên thuộc hạ của Tần Phi thấy vậy liền lắp ống giảm thanh rồi đồng loạt nổ súng.

Gã lập tức lách người núp phía sau cái xác mập vẫn còn đang thoi thóp chút hơi hơi tàn, lấy đó làm lá chắn đỡ đạn rồi liều lĩnh xông lên.

Người bên phía William cũng ra tay giúp đỡ, trái phải tấn công quyết dồn kẻ đột nhập rơi vào bước đường cùng.

Tiếc thay, người mà bọn chúng đang đối mặt lại là lính đặc chủng đã giải ngũ hàng thật giá thật chứ nào phải đâu hạng sát thủ thông thường.

Hứa Ngụy âm thầm tính toán ở trong đầu từng đường đi nước bước sao cho chuẩn xác nhất. Đợi đến khi viên đạn cuối cùng của súng lục bắn ra, gã liền chớp ngay thời cơ thuộc hạ của Tần Phi thay đạn mà tống cước đạp Chu Long nhào về phía đám người đang liên thủ tấn công. Tốc độ di chuyển ở mức tối đa khiến cho kẻ bị gã nhắm đến phải trơ mắt ăn trọn một quyền.

Nghe được tiếng xé gió kề cận bên tai, Hứa Ngụy nương theo trực giác nhạy bén nhanh chóng nghiêng đầu, thành công né được viên đạn bạc từ phía sau bắn tới. Cùng thời điểm này, một cước đầy hiểm độc cũng nện thẳng vào lưng. Gã mất đà ngã nhào ra sàn gỗ, vội vã lăn một vòng tránh thoát hàng loạt viên đạn bay.

.(3)

"Chết tiệt." Gã cắn răng chửi tục, con dao găm duy nhất trên tay đã bị cú ngã mạnh vừa rồi làm rơi mất chẳng thể tìm về.

Hứa Ngụy nhìn theo bóng Tần Phi đang được người của William bảo vệ trốn ra ngoài mà trào dâng máu nóng.

Gã tháo xuống thắt lưng, lăng lặng nấp ở sau hàng ghế, khi một tên thuộc hạ giơ súng tiến đến gần liền bật người quất thẳng vào cổ tay hắn rồi đoạt đi khẩu M 1911.

"Đoàng..!"

Thanh âm bén nhọn vang lên trong gian phòng đổ nát. Hai kẻ ngán chân liền được Hứa Ngụy tự tay tiễn xuống chốn hoàng tuyền. (



Đám người của Tần Phi men theo lối thang bộ chạy lên tầng 41, tại nơi này có cầu kính di chuyển sang tòa tháp bên kia. Cùng lúc đó lực lượng bảo an ở Petronas cũng đã nắm được tình hình và liên hệ với người của Cục cảnh sát.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Tiếng súng lục không ngừng vang lên khiến lòng người run sợ.

Một bên vai của Hứa Ngụy dần thấm đẫm máu tươi.

(6)

Nếu gã đoán không lầm thì cả gã lần Tần Phi đều đã dùng hết đạn.

Chỉ là...gã thì không có đạn để tiếp tục thay vào còn Tần Phi thì có.

Hắn đắc chí cười gằn, như phát điên phát dại mà tra đạn vào ổ, không thèm bỏ chạy theo đám người William mà đi ngược về hướng bên đây.

"Má nó! Mày rốt cuộc là thằng chó nào mà dám giết anh em của tao." Hắn nghiễn răng ken két, chỉa họng súng đen ngòm vào ngay đầu Hứa Ngụy, tức tối rống to.

Chu Long là người hắn xem như máu thịt, đã đồng hành cùng nhau kể từ khi lăn lộn chốn bùn nhơ. Nay lại tận mắt nhìn người huynh đệ vào sinh ra tử chết ngay tức khắc. Mối thù này làm sao có thể dễ dàng phó mặc cho qua.

"Tao là kẻ...sẽ đưa mày xuống địa ngục." Đôi mắt phượng lãnh lệ rét căm, như đã hạ quyết tâm đồng quy vu tận.

Hứa Ngụy chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà nhào tới ôm chặt cứng Tần Phi.

"Đoàng!!"

Viên đạn bạc lạnh lẽo ghim sâu vào giữa trán.

Gã lại cười vì có thể kéo theo hắn chết chung.

Trời đêm ở Kuala Lumpur bắt đầu mưa tí tách, Diệp Khiêm vừa bước xuống taxi đã chạy vội vào cổng lớn tháp đôi.

Bên tai bất chợt truyền đến tiếng thủy tinh vỡ nát, cậu ngờ vực quay đầu liền trông thấy một dáng vóc thân quen.

Khuôn mặt nhợt nhạt đẫm máu của Hứa Ngụy lướt ngang qua tầm mắt. Gã ôm chặt lấy cơ thể của Tần Phi rơi xuống từ trên cao.

"Phich!"

Loại thanh âm trầm thấp nặng nề như xé tan màng nhĩ.

Diệp Khiêm cứng đơ người nhìn thảm kịch xảy ra.

Cách cậu chưa đầy 30 mét, Hứa Ngụy nằm bất động trên một vũng máu tươi, giữa trán gã là lổ đen sâu hoắm, đôi đồng tử đứng tròng chứng tỏ đã tử vong. 9

"..Hứ.a..H..ứa.Ng ụy..." Diệp Khiêm thẫn thờ chôn chân ngay tại chỗ. Hai tai thoáng ù đi chẳng còn nghe thấy tiếng tim mình.

Trong một giây ngắn ngủi khi não bộ tiếp thu được hình ảnh truyền về từ giác mạc cậu như quên mất rằng việc hít thở để tiếp tục sinh tồn.

Dường như có cái gì đó đang từ từ vỡ vụn, thế giới của cậu nay bỗng hóa điêu tàn.

"Không!" Cậu lắc đầu phủ định.

"Không thể nào....! Đôi mắt đào hoa dần nhòe nước. Cậu loạng choạng bước đi, muốn đến gần xem kỹ mặt đối phương. Muốn tự lừa dối mình rằng kia không phải là Hứa Ngụy.

Thế nhưng càng đến gần cậu càng thêm xác định... ông chú già bất lương đã bỏ cậu thật rồi.

"Khiêm!" Lục Huy vội vàng đỡ lấy người ngất xỉu.

Dù đau lòng nhưng vẫn phải rời đi.