Vũ Động Càn Khôn

Chương 1034: Diệt Vương Thiên Bàn




Uỳnh!

- Sinh Tử TỔ Phù?

Lâm Động có phần thất thần nhìn hoa văn trắng đen đan xen trước trán Mộ Linh San. Hoa văn cũng cổ xưa như Thôn Phệ Tổ Phù hay Lôi Đình Tổ Phù, tỏa ra một thú năng lượng kỳ lạ. Chỉ hấp thụ một chút thôi Lâm Động cũng cảm thấy nguyên lực có dấu hiệu sục sôi rồi.

- Trong cơ thể Linh San... lại có tổ phù?

Mãi một lúc lâu sau Lâm Động mới sực tỉnh, rồi không biết phải nói gì mới phải. Hồi đầu mới gặp Mộ Linh San, hắn đã mơ hồ nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù có gì đó bất thường. Mà sự bất thường đó do Mộ Linh San gây ra. Lúc đó Lâm Động dã đoán Mộ Linh San có liên quan gì đó với Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng chưa từng nghĩ trong người cô bé lại có Sinh Tử Tổ Phù, một trong Bát đại tổ phù.

- Thì ra là Sinh Tử Tổ Phù...

Khi Lâm Động đang cảm thán thì đột nhiên từ bên trong vang lên tiếng của Nham đã mất tích một thời gian.

- Ngươi vẫn còn sống sao?

Lâm Động hơi bực nói, trước đó hắn phải trải qua biết bao trận chiến sinh tử mà Nham không hồ xuất hiện, giờ không còn nguy hiểm gì nữa hắn ta lại ló mặt ra.

- Tổ Thạch đang dần hồi phục ta cũng thỉnh thoảng ngủ vùi, hì hì, dựa vào sức mình không phải rất tốt sao?

Nham cười.

Lâm Động trợn mắt, chỉ riêng hôm nay hắn dã phải lượn quanh giữa sống với chết không biết bao nhiêu lần, giờ hắn lại đứng ngoài hớn hở.

- Nha đầu này không phải người nắm giữ tổ phù.

-Hử?

Lâm Động khựng người, trán Mộ Linh San có phù văn, chính xác là Sinh Tử Tổ Phù

- Sinh Từ Tổ Phù...chính là bản thân nha đầu ấy...chang trách mà ban đầu ta không nhận ra thân phận, thì ra là sự biến hóa kỳ dị như vậy.

Nham cảm thán.

- Linh San... là Sinh Tử Tổ Phù? Sao có thể?

Đồng tử Lâm Động có lại, hắn có định lực như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.

- Câu chuyện dài dòng, nhưng đó đúng là sự thật...Chẳng trách nha đầu này lại theo ngươi, thì ra là vì Sinh Tử Tổ Phù.

Nham nói, nhìn Lâm Động với chút nghi hoặc, rồi nói mối liên hệ giữa Thôn Phệ Tổ Phù và Sinh Tử Tổ Phù.

Lâm Động nghe xong, sắc mặt có phần đặc sắc, cười khan:

- Nói vậy thì hình Thôn Phệ Tổ Phù cứ như cha mẹ của Sinh Tử Tổ Phù vậy?

- Ồ, nói từ góc độ con người các ngươi thì đúng là có chút quan hệ đó... ở thời Viễn Cổ, quan hệ giữa Sinh Tử Chỉ Chủ và Thôn Phệ Chỉ Chủ cũng hơi phức tạp.

Nham như nhớ ra điều gì, giọng nói có phần kỳ quái.

Lâm Động nhướn môi, rồi xoa đầu Mộ Linh San. Tuy sự thật có phần khó tin, nhưng hắn vẫn chấp nhạn, dù Mộ Linh San là gì, chỉ cần là tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu mà hắn biết là được.

- Ta mới không xuất hiện chưa bao lâu mà thứ dị ma đẳng cấp này đã xuất hiện. Bao năm rồi không gặp.

Nham cũng cảm nhận được động tĩnh trong trời đất.

- Một Dị Ma Vương, ba Dị Ma Tướng, khá khủng bố. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Lâm Động cười khổ.

- Không cần quá lo lắng, Thanh Trí đối phó được. Ta cảm nhận thấy Diệt Vương, Thiên Bàn, vừa hay ở đầy có bốn tấm tổ phù, có tổ phù trợ giúp, muốn giết một Dị Ma Vực không phải không thể.

Nham nói.

- Diệt Vương Thiên Bàn?

- Thần vật đứng thứ sáu trong bảng Viễn cổ Thần Vật, vô cùng ngang ngược, từng giết không ít Dị Ma Vương.

Lâm Động chớp miệng, xem ra Thanh Trí cũng đã chuẩn bị khi đến. Nhưng không biết thứ thần vật có thể giết Dị Ma Vương, khi thật sự thì triển sẽ khủng khiếp đến mức nào. Tuy Lâm Động biết Tổ Thạch trong người hắn đứng vị trí thứ hai trong bảng Viễn cổ Thần Vật, nhưng nó bị trọng thương, đến giờ không thể thì triển hết sức mạnh dược.

- Diệt Vương Thiên Bàn dã xuất hiện, chắc hẳn cũng đã kết quả, Dị Ma Vương không chống lại được đâu, ngươi không cần quá lo.

Lâm Động cười khổ, cuộc chiến ở mức đó, hắn có lo cũng chẳng ích gì. Giờ hắn chỉ có thể cầu mong sự thực sẽ như Nham nói, Thanh Trĩ sẽ giải quyết được Thiên Mình Vương.

Nếu không thì tất cả những người ở dây có lẽ sẽ không chạy thoát nổi.

Ở phía xa, chiếc đĩa thanh quang chia đôi trời và đất, mấy nguồi Thanh Trì đứng trên đó, phía trước mặt là một chiếc đĩa ngọc xanh đang xoay chuyển. Thanh Trĩ bỗng nở nụ cười rồi khẽ nắm tay lại.

Chỉ thấy chiếc đĩa hàng vạn trượng phía dưới bỗng rung chuyển, bắn lên ba cột sáng rồi cùng chui vào chiếc đĩa ngọc kia.

Uỳnh!

Chiếc đĩa ngọc đột nhiên rung chuyển, những hoa văn mờ nhạt trên đó hiện rõ dần.

Khi những hoa văn ấy xuất hiện, chiếc đĩa ngọc thêm chói lòa, không gian xung quanh biến dạng, vô vàn những đường năng lượng mảnh lan ra khiến trời đất như rung lên.

- Diệt Vương Văn?

Thiên Mình Vương nhìn thấy phù văn hiện lên trên chiếc đĩa ngọc, sắc mặt kịch biến, không kìm được gầm lên:

- Sao có thể?

- Thanh Trĩ, thì ra người đã chuẩn bị, để Diệt Vương Thiên Bàn có bố tổ phù để duy trì.

Thanh Trĩ mỉm cười nhìn Thiên Mình Vương:

- Hiếm khi Dị Ma Vương hiện thân, đương nhiên ta phải tiếp đãi chu đáo.

Grào!

Thiên Mình Vương ánh mắt tháy đổi, rồi lập tức gầm lên.

Hai tên Dị Ma Tướng kia vội gật đầu, từ chiếc đĩa ngọc kia ngay bọn chúng cũng cảm thấy mùi vị nguy hiểm. Thứ năng lượng đó thật sự có sức mạnh để hủy diệt chúng.

Ma khí tràn ra từ ba người bọn Thiên Mình Vương. Chúng vỗ mạnh đôi cánh, không gian phía sau lập tức rách tan.

- Muốn chạy sao?

Ma La thấy vậy thì cười khảy, đôi mắt rực đỏ, tung ra một chường, một biển lửa lan tỏa đầy lùi ba bọn chúng về sau.

Thân thể Thiên Mình Vương đột nhiên cứng đờ, thứ ma khí bao phủ trời đất lúc này nhanh chóng yếu đi.