Uỳnh!
Ma khí vừa rồi còn tràn ngập đất trời lúc này đã nhanh chóng tiêu tan, ở giữa đám mí khí là Thiên Mình Vương đang sững sờ nhìn cái lỗ máu đỏ lòm trước ngực. Ở viền là dính thứ dịch thể màu xanh ngọc kia, dịch thể tựa thứ thuốc độc điên cuồng xâm thực cơ thể hắn.
Những nơi dịch thể đi qua, dị ma khí dồi dào của hắn nhanh chỏng tan đi như tuyết gặp lửa.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng rằng đồng thời với việc ma khí tan đi, sinh mệnh ngoan cường của hắn cũng dang dần tiêu tan. Cảm giác tử vong dần dần lan tòa khiến gương; mặt hắn dần ngập tràn sự sợ hãi.
-Á!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang ra từ mồm Thiên Mình Vương, tuy rơi vào tuyệt cảnh nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh, lập tức đánh một chưởng lên người, chỉ thấy dưới bề mặt da hắn hiện lên hoa văn tử kim sắc. Vô số tia dị ma khí tinh thuần tụ lại ở cái lỗ trước ngực ngăn cả sự xâm thực của dịch thể kia.
Phụt phụt!
Từng dợt khói trắng tỏa ra từ nơi tiếp xúc, gương mặt Thiên Mình Vương dầy thống khổ. Nhìn dịch thể kia có vẻ ôn nhu nhưng với hắn lại có sức sát thương vô cùng khủng khiếp. Dù cơ thực lực của một Dị Ma Vực nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản được sự xâm thực đó.
- Thiên Mình Vương, vô ích thôi. Sức mạnh của Diệt Vương Thiên Bàn với dị ma các ngươi mà nói đúng là độc dược. Nó sẽ xâm thực cơ thể ngươi đến khi ngươi biến thành hư vô.
Thanh Trĩ bình thản nói.
- Thanh Trĩ, ngươi đừng đắc ý quá!
Thiên Mình Vương gầm lên, gương mặt biến dạng dị thường. Rồi hắn nghiến răng, thủ ấn biến hóa, chỉ thấy bề mặt cơ thể hắn hiện ra hoa văn ma quái màu tử kim, tỏa ra thú năng lượng cuồng bạo đến cực hạn.
Bọn Thanh Trĩ, Ma La thấy vậy sắc mặt đều thay đổi, rồi vội vàng lùi về sau.
Bùm!
Nhưng khi họ vừa lùi về sau thì thân thể Thiên Mình Vương bỗng nổ tung, ma khí đáng sợ hình thành nên một làn sóng cao hàng vạn trượng ập tới. Những nơi ma khi thả qua không gian đều nổ tung. Thiên Mình Vương đã tự phát nổ!
Uỳnh!
Chiếc đĩa thanh sắc bao phủ bầu trời cũng bị chấn động, quang trụ bắn lên trời chặn làn sóng ma khí lại.
Phụt phụt!
Khi đó, ở nơi Thiên Mình Vương phát nổ, ma khí ngưng tụ lại biến thành một quả tim đen phủ đầy hoa văn kim sắc. Quả tim vừa xuất hiện thì định chạy trốn.
- Thiên Mình Vương, ta và dị ma các ngươi đã tiếp xúc qua nhiều lần, thủ đoạn này không qua mắt được ta đâu!
Thế nhưng khi quả tim đó định trốn thì Thanh Trĩ đã cười lớn. Không gian biến dạng, thân ảnh áo xanh xuất hiện ngay phía trước quả tim.
- Thanh Trĩ, ngươi không sợ người trong tộc ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được sao?
Quả tim kia đập cuồng loạn, gương mặt Thiên Mình Vương hiện ra gầm lên một tiếng.
- Giết cái ma thai này là ngươi sẽ hoàn toàn biến mất đủng không?
Thanh Trĩ cười thản nhiên, gương mặt hắn không hề có chút sợ hãi, rồi ngón tay điểm lên không khí, một chùm thanh quang bắn ra.
-Ngươi!
Thấy Thanh Trì không chút nương tình, Thiên Mình Vương cũng bạo nộ, vội vàng vận ma khí hình thành tấm lá chắn bên ngoài quả tim. Nhưng hắn đã mất đi nhục thể, cũng giống như cường giả là con người khi chỉ còn Nguyên Thần, thực lực giảm sút rất nhiều.
Bùm!
Nhưng tấm lá chắn không duy trì được bao lâu đã nổ tung. Chùm sáng xanh bắn thẳng lên ma thai, một tiếng kêu thảm thiết vọng ra, rõ ràng Thiên Mình Vương đã bị trọng thương.
Thanh Trĩ ánh mắt lãnh đạm, bước chân ra, thanh quang bùng phát, biến thanh một cái long trảo hàng nghìn trượng.
Uỳnh!
Không gian phía trước nổ tung, long trảo tựa màn đêm chết chóc bao trùm lấy ma thai.
- Khốn kiếp!
Từ ma thai vọng ra tiếng kêu kinh nộ của Thiên Mình Vương, hắn cuống cuồng vận ma khí, không gian phía sau nhanh chóng biến dạng, nhưng ngay lúc đó long trảo mang theo sức mạnh hủy diệt đã lao tới.
- Cứu ta!
Thiên Mình Vương kinh hãi nhìn long trảo đem theo bóng đen chết chóc ập tới, hắn kêu lên, từ trong tiếng kêu có một luồng năng lượng xâm nhập vào không gian.
Uỳnh!
Ngay khi tiếng kêu của Thiên Mình Vương vừa dứt thì không gian phía sau hắn đột nhiên nổ tung, xuất hiện một vòng xoáy hắc quang hàng vạn trượng. Trong vòng xoáy đó thò ra hai bàn tay khổng lồ chặn đứng long trảo.
Bùm bủm!
Xung kích lực lan ra khiến không gian rung chuyển dữ dội.
- Còn có cứu viện sao?
Ánh mắt Thanh Trĩ sắc lạnh, bàn chân khẽ giậm xuống đất, lại có thêm vài nghìn con thanh long lao ra chui vào long trảo đẩy lùi hai bàn tay ma quái kia.
-Ma La!
Khi đối phó với bàn tay ma quái đó, Thanh Trĩ cũng hô lên.
Ma La nghe thế lập tức gật đầu, sát ý tràn lên trong mắt, thân hình lướt di rồi xuất hiện ngay phía trước ma thai.
-Ngươi dám!
Khi Ma La truy sát ma thai thì trong vòng xoáy đen cũng có tiếng gầm phẫn nộ, một mà tay định chuyển hướng công kích Ma La.
- Ngoan ngoãn ở yên đó cho ta!
Thanh Trĩ quát lên, long trảo lao tới tóm chặt bàn tay ma quỷ.
Ánh mắt Ma La lạnh tanh, tay nắm lại, một thanh trường mâu đỏ rực xuất hiện, ở đầu mũi mâu cuộn trào những ngọn lửa nóng bóng, biến thành xoáy lửa rực cháy không chút nương tình bắn thẳng tới.
Bùm!
Trường mâu bắn ra, không gian nổ tung, đem theo một cái vệt lửa dài phía sau nhằm thẳng ma thai lao vút tới, cắm thẳng lên nó.
Trường mâu rực lửa xuyên qua ma thai, máu tươi màu tử kim không ngừng chảy ra. Bùm!
Khi tiếng kêu đạt đến mức cao nhất, ma thai đột nhiên phình to rồi bùm một tiếng nổ tung, huyết dịch màu tử kim tràn ra.
Ở sâu trong xoáy đen, một tiếng gầm giận dữ vang lên, bàn tay kia vội vàng rút về rồi tóm lấy thứ dịch thể màu tử kia, rồi vội vàng rút vào trong vòng xoáy.
- Thanh Trì, Ma La, các ngươi dám giết Dị Ma Vực của bọn ta. Ma ngục tuyệt dối sẽ không tha cho các ngươi, cứ đợi đấy!
Khi bàn tay đó rút về, một tiếng gầm phẫn nộ đầy sát ý vang lên vọng khắp không gian.
Xoáy đên nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng cũng tan biến cùng tiếng gầm kia. Ngay sau đó ma khí tà ác bao trùm trời đất cũng rút đi.
Thanh Trĩ nheo mắt nhìn chỗ vòng xoáy biến mất, nói:
- Lại một tên Dị Ma Vương sao...thật là đáng gờm...
- Xem ra là xuyên không gian ra tay.
Trường mâu trong tay Ma La tan biến, rõ ràng bàn tay ma quỷ kia cũng là của một Dị Ma Vương. Nhưng khoảng cách đến đây khá xa, năng lượng đương nhiên không thể đủ để ngăn chặn Thanh Trĩ.
- Điện chủ, Thiên Mình Vương đã chết chưa?
Xích Vân trưởng lão căng thẳng hỏi. Họ đã tốn biết bao tâm huyết, nếu để hắn sống thì quá dáng tiếc.
- Sinh mệnh lực của dị ma rất ngoan cường, nhưng công kích vừa rồi cũng coi như đã gây ra thương thế chí mạng. Tuy Dị Ma Vương cứu được một chút tinh huyết, nhưng muốn hồi sinh Thiên Mình Vương thì rất khó. Hơn nữa dù miễn cưỡng hồi sinh thì thực lực cũng giảm mạnh, không đáng sợ. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Ma La bình thản nói.
Xích Vân trưởng lão nghe vậy thở phào.
Thanh Trĩ vung tay, chiếc đĩa thanh quang khổng lồ bao trùm không gian dần tan đi. Chiếc đĩa ngọc cũng quay về tay hắn. Chỉ là lúc này đĩa ngọc tối hẳn đi, dường như năng lượng của nó đã bị tiêu hao cạn kiệt vậy.
- Xem ra trong thời gian lâu nữa không thể dùng tới Diệt Vương Thiên Bàn rồi.
Mộ Lam nói.
- Giải quyết được một tên Dị Ma Vực cũng đáng.
Thanh Trĩ cười.
- Ma ngục mà hắn nói... là gì vậy?
Ma La nhìn Thanh Trĩ, hỏi.
Thanh Trĩ nheo mắt, thở hắt ra một hơi:
- Có lẽ là tổ chức thần bí của dị ma...Thiên Mình Vương và Dị Ma Vương vừa ra tay có lẽ là thành viên trong đó.
Ánh mắt Ma La tối lại, chỉ một Dị Ma Vục và ba Dị Ma Tướng đã khó đối phó, rốt cuộc ma ngục" khủng bố đến mức nào?
Chính bàn tay trong bóng tối đó đã tiêu diệt những cường giả đình cấp của con người
- Xem ra chúng ta phải có hành động mới được... Mấy lão quái vật còn sống đó cũng phải động gân cốt rồi.
Thanh Trĩ khẽ nói, rồi ngẩng lên nhìn ánh mắt trời ấm áp, cười.
- Có điều, ít nhất chúng ta thắng trước một trận.
Dưới mặt đất, Lâm Động nhìn bầu trời lại có ánh sáng chiếu rọi, ma khí cũng tan biến hết, nhìn mấy thân ảnh phía xa, hắn cười nhẹ nhõm.
- Chúng ta thắng rồi đúng không?
Đường Tâm Liên hít sâu một hoi.
- ừm, chúng ta thắng rồi.
Lâm Động mỉm cười, lẩm nhẩm nói với bản thân.
- Nhưng... đây mới chỉ là bắt đầu.