Vũ Động Càn Khôn

Chương 117 Hai thú đánh nhau




Dịch: Hoàng Oanh



"Thình thịch!"



Chùm ánh sáng màu xanh đậm kịch liệt bành trướng, khi xà ảnh trong đó bành trướng, Bích Thủy Yêu Mãng dường như cũng cảm thấy có người có mưu đồ bất chính đối với nó, cho nên nó điên cuồng giãy dụa, những đạo ánh sáng màu xanh không ngừng từ trong chùm sáng bắn ra, chống đỡ với lực lượng thôn phệ (1) ở phía trước.



(1): Thôn phệ: Cắn nuốt



"Ầm!"



Hai loại lực lượng này va vào nhau làm cho sơn động rung lên bần bật, đá vụn không ngừng từ trên đỉnh rơi xuống.



"Hừ!"



Nhìn thấy Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng phản kháng, Tiểu Điêu hừ lạnh một tiếng, tốc độ vũ động của móng vuốt càng lúc càng nhanh, mà cỗ lực lượng thôn phệ cũng tăng vọt, không ngừng kéo cái chùm ánh sáng kia tới gần hắc động.



"Tê tê"...



Đối mặt với lực thôn phệ càng lúc càng mạnh này, những đạo quang mang màu xanh cũng không ngừng từ trong chùm sáng lao ra, Lâm Động nhận rõ, có một đạo ánh sáng hình thành một cái cột sáng, trên đỉnh cột sáng có một cái khe đen kịt nhìn không thấy đáy.



"Ừng ực!"



Nhìn thấy lực lượng khủng bố này, Lâm Động không khỏi nuốt nước miếng một cái, nếu như hắn bị loại lực lượng này đánh trúng, thì không chết cũng bị thương.



"Tiểu Điêu này hình như có đủ lực lượng chống lại được Bích Thủy Yêu Mãng..."



Tuy rằng trong lòng cảm thấy hoảng sợ thực lực của Bích Thủy Yêu Mãng, nhưng Lâm Động cũng không lập tức quay đầu bỏ chạy, bởi vì hắn phát hiện, cho dù Bích Thủy Yêu Mãng giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi lực thôn phệ của cái hắc động đang xoay tròn.



Lực lượng của Tiểu Điêu đều là mượn Nguyên Lực của Lâm Động, nhưng mà chiêu thức nó thi triển lại cực kỳ mạnh mẽ, cái dòng xoáy của hắc động này dường như có một nhịp điệu như tim đập, có thể tưởng tượng, nếu như Tiểu Điêu khôi phục một phần thực lực thì không biết nó sẽ khủng bố tới mức nào.



Đến lúc này, Lâm Động buộc phải tin tưởng con chồn thần bí này, tin tưởng nó có một lực lượng khủng bố tới mức tận cùng.



"Tê tê!"



Trong khi Lâm Động đang suy nghĩ, thì việc giằng co trong sơn động đã tới hồi kịch liệt, những tiếng tí tách xèo xèo không ngừng từ trong chùm sáng màu xanh đậm truyền ra, mà xà ảnh cũng không ngừng bị kéo gần lại.



"Bụp!"



Bích Thủy Yêu Mãng kịch liệt phản kháng, nhưng đột nhiên cái chùm sáng màu xanh đập kia vỡ ra, một cỗ năng lượng ba động cực mạnh lập tức khuếch tán ra xung quanh, cho dù Lâm Động đang đứng sát cửa động cũng bị chấn bay, đập thẳng vào vách núi, trước ngực của hắn vô cùng đau đớn.





"Tê!"



Khi chùm ánh sáng vỡ tan, Yêu Linh xuất hiện, trông nó giống như một con cự mãng khổng lồ cao chừng 10 trượng, chẳng qua là thân thể của nó hiện giờ rất mờ ảo, chính là hình thái đặc thù của Yêu Linh.



"Phốc!"



Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng vừa xuất hiện đã mở miệng phóng ra một cột nước màu xanh sền sệt về phía Tiểu Điêu, cột nước này có lực lượng ăn mòn vô cùng khủng bố.



"Nuốt"



Đối mặt với công kích của Bích Thủy Yêu Mãng, Tiểu Điêu cười lạnh một tiếng, móng vuốt nắm chặt, hắc động trước mặt trực tiếp tuôn ra một cỗ lực lượng thôn phệ, hấp thu cái cột nước kia.



"Súc sinh gian ngoan mất khôn, Điêu gia muốn nuốt Yêu Linh của ngươi, ngươi còn dám phản kháng! Muốn chết!"



Bích Thủy Yêu Mãng ra sức giãy dụa, điều này đã làm cho Tiểu Điêu không còn kiên nhẫn, móng vuốt lập tức vung lên, một cỗ hắc khí nồng nặc phun ra, sau đó ngưng tụ thành một con quái vật lớn ở phía sau Tiểu Điêu!



Hắc vụ lượn lờ, Lâm Động tuy đứng gần nhưng cũng không nhìn rõ hình dáng con quái vật kia ra sau, nhưng hắn đoán đây có lẽ là hình dáng phóng đại của… Tiểu Điêu.



"Đây là hình dáng thực của Tiểu Điêu hay sao?"



Nhìn con quái vật cổ xưa hung ác, Lâm Động nhịn không được thì thào tự nói.



"Rống!"



Khi con quái vật lớn vừa thành hình, Bích Thủy Yêu Mãng đã gầm nhẹ một tiếng, trong tiếng gầm ẩn chứa một loại uy áp khủng bố, nhưng mà thân hình của Bích Thủy Yêu Mãng lại run rẩy, hiện lên sự sợ hãi.



"Đi vào cho Điêu gia!"



Con quái vật to lớn do khí đen ngưng tụ thành đột hiên vươn một bàn tay, hung hăng nện mạnh lên Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng, bị tấn công một đòn mạnh như vậy, Yêu Linh kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó hóa thành một đạo lam quanh, bị nuốt vào trong cái hắc động đang điên cuồng xoay tròn.



"Phốc!"



Sau khi Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng bị nuốt vào trong hắc động, hư ảnh phía sau Tiểu Điêu cũng biến mất, hắc động trước mặt cũng tiêu tán.



"Thành công?"



Nhìn thấy cuộc chiến đấu diễn ra rất nhanh, Lâm Động cả kinh, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Điêu đang dần dần trở nên trong suốt, hắn biết hiển nhiên là Tiểu Điêu đã tiêu hao năng lượng cực lớn, tuy nó lai lịch bất phàm, nhưng hiện giờ chỉ mượn Nguyên Lực của Lâm Động để hóa hình mà thôi, mà Nguyên Lực của hắn thì không đủ cho Tiểu Điêu thi triển bí pháp.




Sau khi thôn phệ Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng, thân hình của Tiểu Điêu hóa thành một tia sáng, chui vào trong Thạch Phù của Lâm Động.



"Tiểu tử, ân tình lần này Điêu gia ta ghi nhớ, nhưng mà hiện giờ ta phải ngủ trong một thời gian..."



Sau khi Tiểu Điêu vào trong Thạch Phù, một thanh âm vô cùng yếu ớt cũng vang lên trong đầu của Lâm Động, sau đó là sự im lặng, Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng đúng là đã làm cho Tiểu Điêu phải cật lực.



Lâm Động im lặng nhìn cái sơn động đã trở nên hỗn loạn, một lát sau hắn nặng nề thở dài một hơi, cũng may là thắng trận chứ nếu không hắn sẽ bị Yêu Linh của Bích Thủy Yêu Mãng truy sát chạy rẽ đất.



"Rầm rầm!"



Trong khi Lâm Động bỏ được tảng đá ra khỏi đầu thì phía sau đột nhiên có tiếng nước chảy ầm ầm, cái màng chắn ở cửa động đã biến mất, nước thi nhau kéo vào ầm ầm.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động vội vàng lao tới tóm ba viên Âm Dương Châu đang lơ lửng ở trên không vào trong tay.



Cầm Âm Dương Châu ở trong tay, một luồng năng lượng ấm áp và lạnh lẽo đồng thời tràn vào trong cơ thể của Lâm Động, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, làm cho Lâm Động phải ngẩn ngơ, mới tiếp xúc mà đã như vậy rồi, xem ra lời nói của Tiểu Điêu không giả.



Âm Dương Châu này đúng là bảo bối!



Cố gắng đè nén ý niệm vui mừng trong lòng, Lâm Động nhanh chóng nhét Âm Dương Châu vào Càn Khôn Đại, sau đó điều động Nguyên Lực trong đan điền, vội vàng dọc theo thông đạo bơi ra.



Bên ngoài Đan Tiên Trì, ba người Hạ Chỉ Lam đã kết thúc hấp thu năng lượng, tất cả đã rời khỏi hồ, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào bên trong, họ không hiểu vì sao tới lúc này mà Lâm Động vẫn còn chưa ra.



"Không phải là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đó chứ?"



Đổng Tố nhíu mi, nói.




"Chắc là không, trước kia ta với Nhạc Sơn đã đồng thời lục soát Đan Tiên Trì, tuy rằng địa hình phía dưới tương đối phức tạp, nhưng mà không có gì nguy hiểm."



Hạ Vạn Kim lắc đầu, hắn cũng có chút nghi hoặc tại sao Lâm Động tới giờ này vẫn chưa ra.



"Như vậy đi, chờ thêm một chút nữa, nếu như hắn không ra thì ta tự mình vào trong đó một chuyến."



Hạ Vạn Kim hơi trầm ngâm, cho dù thế nào thì hắn cũng là người nói đạo nghĩa, không nói tới tiềm lực của Lâm Động, chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn ra tay trợ giúp Vạn Kim Thương Hội thắng lợi, hắn cũng phải đảm bảo cho Lâm Động được an toàn.



"Cũng đành vậy."



Nghe vậy, Đổng Tố nhẹ nhàng gật đầu, nếu có thể thân cận với loại nhân vật có tiềm lực như thế này thì ngày sau Vạn Kim Thương Hội tất sẽ có lợi ích cực lớn.




"Phù phù!"



Hạ Vạn Kim vừa mới nói xong không lâu, có một giọng nói đã vang lên, ngay sau đó, có một thân ảnh hiện ra, đứng bên cạnh hồ nước.



"Đã ra rồi!"



Nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên, đám người Hạ Chỉ Lam cũng thở dài một hơi.



"Ha hả, xin lỗi, vì hiếu kỳ nên xuống đáy hồ đi dạo, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người."



Nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, Lâm Động chắp tay ôm quyền cười nói.



"Còn tưởng rằng ngươi bị chết đuối rồi chứ."



Hạ Chỉ Lam liếc mắt nhìn Lâm Động, hừ nhẹ nói, nghĩ tới việc Lâm Động trắng trợn cướp đoạt năng lượng của mình, nàng lại có chút khó chịu.



Lâm Động cười cười, không đấu khẩu với nàng làm gì, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đan Tiên Trì, nước hồ bây giờ đã trở nên trong suốt, cái mùi thơm của nước cũng chỉ còn thoang thoảng, cái cảnh một nước thì sôi sùng sục, một nửa lạnh thấu xương đã không còn tồn tại, có thể nhận ra, năng lượng ở nơi này đã bị mọi người hấp thu hầu như không còn, sau này Đan Tiên Trì chỉ là một cái hồ bình thường mà thôi.



"Ha hả, xem ra Lâm Động tiểu huynh đệ lần này thu hoạch không nhỏ a."



Hạ Vạn Kim đảo mắt nhìn Lâm Động, hắn nhận ra ba động của Nguyên Lực trên người hắn mạnh hơn trước rất nhiều.



"Ha hả, chỉ có chút đột phá nhỏ mà thôi."



Nghe thấy Hạ Vạn Kim nói như thế, trong lòng Lâm Động cũng nhảy lên, hắn cho rằng Hạ Vạn Kim đã nhận ra thành quả hắn thu hoạch được ở dưới đáy hồ. Nhưng mà sau khi quan sát một lúc, hắn nhận ra hình như không phải, lúc này hắn mới lặng lẽ thở dài một hơi, thuận miệng cười nói.



Đúng như lời Tiểu Điêu nói, Âm Dương Châu này có lực hấp dẫn không nhỏ, hắn cũng không dám đảm bảo, vạn nhất bị Hạ Vạn Kim phát hiện,, hắn cũng không dám bảo chứng, vạn nhất bị Hạ Vạn Kim phát hiện, người này có mưu đồ gì với mình hay không nữa.



Trong khi nói chuyện, Lâm Động cũng đảo mắt nhìn ba người Hạ Chỉ Lam, hiện giờ ba động Nguyên Lực của người này vô cùng mạnh mẽ, họ đã dừng lại ở Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ đã lâu, trải qua lần hấp thu năng lượng này, việc họ đột phá vào Nguyên Đan cảnh sẽ không còn lâu nữa.



Hạ Vạn Kim khẽ gật đầu, trong lòng hắn lại coi trọng Lâm Động hơn một chút, tuổi tác thế này mà có thể vừa tu luyện Nguyên Lực và Tinh thần lực, hơn nữa lại có thành tựu bậc này, đúng là thiên phú vô cùng tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



"Nếu như chuyện ở đây đã xong, chúng ta về Viêm Thành thôi."



Ở bên cạnh Đổng Tố nhẹ nhàng cười nói.



Nghe thấy nàng nói vậy, Lâm Động cũng gật đầu cười, năng lượng của Đan Tiên Trì đã hết, cái hồ nước này chỉ là một hồ bình thường, ở lại đây cũng vô dụng, hành trình tới Đan Tiên Trì lần này hắn là người có thu hoạch nhiều nhất, chuyến đi này đúng là không uổng phí.