Vũ Động Càn Khôn

Chương 633: Giải nguy




Ánh lôi quang chói lòa, Cự long hình thành nên từ những tia sét xé tan không gian, đem theo sức mạnh cuồng bạo khó lòng hình dung đâm sầm vào đại trận treo trên không trung!

Rầm!

Vào khoảnh khắc va chạm, thiên địa như trở nên tĩnh mịch, ngay sau đó, lôi quang và hắc quang bùng phát ra từ điểm tiếp xúc, tạo nên một trận mưa pháo hoa lôi quang đầy hoa lệ!

Chùm lôi quang bắn ra tứ phía để lại vô số dấu vết trên không trung, rơi vào dãy sơn mạch cùng với những tiếng nổ uỳnh uỳnh khủng khiếp.

Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng đó với gương mặt đầy kinh hãi. Sự đối đầu này đã vượt qua phạm vi Lâm Động và Tào Vũ có thể can dự vào!

Chỉ những làn sóng năng lượng dư thừa của cuộc đối đầu thôi cũng đủ nghiền nát một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn!

Trên đỉnh núi, bọn Lam Anh lúc này đều nhìn trận pháo hoa lôi quang trên bầu trời với ánh mắt nghi hoặc, trong sự mỹ lệ ấy lan tỏa một loại cảm giác hủy diệt.

- Đúng là đồ biến thái!

Thanh Phong hít sâu một hơi, ngữ khí đầy sự chấn kinh. Công kích đáng sợ như vậy, thật sự hắn không thể tin nó phát ra từ một cường giả chỉ Tứ Nguyên Niết Bàn.

- Chỉ với chiêu này thôi, trong Bách Triều Đại Chiến cũng chẳng ai có thể đỡ nổi. Không ngờ hắn che giấu kỹ như vậy!

Lam Anh cũng gật đầu đầy cảm xúc, chiêu này của Lâm Động có lẽ ngay Tần Thiên cũng không dám liều mình chống đỡ. Từ đây ai cũng nhận ra một điều rằng, nếu căn cứ những cuộc giao đấu bình thường thì Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này có lẽ chẳng là ai khác ngoài Lâm Động!

Những cường giả thiên tài từ các đại Vương triều bên cạnh Lam Anh đều gật gù, chiêu này của Lâm Động, ngay những người cao ngạo như bọn họ cũng phải tâm phục khẩu phục.

Tần Thiên ở một bên, lúc này sắc mặt tối sầm lại, bàn tay nắm chặt, ánh mắt hiện lên đầy vẻ đố kỵ và không cam tâm!

Với thiên phú của mình, từ khi hắn ra đời đến giờ đều được vô số người ngưỡng vọng, thậm chí trong Bách Triều Đại Chiến, nơi tập trung đầy nhân tài này hắn cũng đứng ở trên cao quan sát người khác tranh giành với nhau. Nhưng hắn chưa từng nghĩ mình lại bị tên Tào Vũ từ Tây Huyền Vực kia một chưởng đánh bại!

Còn Lâm Động chỉ đến từ một Vương triều Hạ cấp, lại trở thành cứu tinh của tất cả mọi người, đồng thời cũng thành đối tượng gây chú ý nhất Bách Triều Đại Chiến!

Vị trí đó vốn dĩ phải thuộc về hắn!

Tần Thiên nghiến răng, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và nỗi oán hận.

Bùm!

Lôi quang điên cuồng xung kích lên đại trận màu đen khổng lồ. Trước sự tấn công của lôi quang, đại trận rung chuyển dữ dội, một đạo hắc quang không ngừng lan ra, nhưng chưa hình thành công thế thì đã bị lôi quang đánh tan.

Phía sau đại trận, sắc mặt Tào Vũ vô cùng tối tăm nhìn đại trận đang rung lên dữ dội. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực đáng sợ đang xâm thực đại trận.

- Tào đại ca, hình như đại trận không chặn được công kích của hắn!

Bọn Thường Uy giật mình nhìn đại trận, bất giác sự châm chọc trên gương mặt bọn chúng đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó hình như xuất hiện sự kinh hoàng.

- Bọn Mặc Thông đâu?

Tào Vũ nghiến răng, lúc này dù hắn không cam tâm thế nào thì cũng không dám nghênh ngang nữa.

- Mạc Thông đại ca bọn họ bị chặn lại rồi. Hình như tin tình báo của chúng ta đã bị lộ, cường giả của các Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực đều đang xông vào không gian này.

Bên cạnh Thường Uy, một người sắc mặt tái nhợt nói.

- Cường giả Đông Huyền Vực đến sao?

Nghe thế, sắc mặt Tào Vũ hơi biến đổi. Lần hành động này của bọn chúng không hề dùng nhiều người, dù sao nếu xâm nhập quá nhiều chắc chắn sẽ bị các Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực phát giác ra. Tuy giữa các Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực luôn có tranh đấu, nhưng lại đều có địch ý với Tây Huyền Vực. Nếu phát hiện Tây Huyền Vực nhăm nhe Chiến trường Viễn Cổ, các Tông phái siêu cấp chắc chắn sẽ phái cường giả ra tay. Như thế thì bọn chúng sẽ rơi vào hoàn cảnh địch đông ta ít.

- Tên tiểu tử đáng chết!

Thường Uy nghiến răng nói. Nếu không phải Lâm Động tự nhiên nhảy ra thì có lẽ bọn chúng đã hoàn thành trận pháp rồi.

- Tào đại ca, đại trận sắp bị phá vỡ rồi!

Sắc mặt Tào Vũ tối sầm lại, đang định nghĩ đối sách thì bỗng một tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên cạnh khiến hắn giật mình, ngẩng lên thì thấy quả nhiên trên đại trận đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Đó là dấu hiệu cho thấy đại trận sắp bị phá vỡ!

- Tên khốn kiếp!

Tào Vũ không kìm được chửi lớn một câu, hắn không thể ngờ với thực lực Lục Nguyên Niết Bàn cộng với Phong Thiên Đại Trận lại không thể chặn được công kích của Lâm Động.

Tào Vũ biết, nếu giao đấu chính diện, Lâm Động căn bản không phải đối thủ của hắn, cơ duyên ba tầng Phong Lôi Kiếp một lúc này cũng chỉ có một lần, cũng có nghĩa là Lâm Động chỉ có một cơ hội kháng cự được với hắn. Nhưng chỉ một lần này thôi cũng khiến hắn chật vật!

Rắc!

Thế nhưng dù hắn có phẫn uất thế nào thì những vết nứt vỡ trên đại trận đó cũng không thể giảm đi, ngược lại còn nhanh chóng lan rộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Rắc rắc rắc!

Tiếng nứt vỡ ngày một rõ ràng, một lát sau cả đại trận đã dày đặc vết nứt!

- Mau rút lui!

Thấy vậy đồng tử Tào Vũ thu nhỏ lại, hắn biết không thể kháng cự thêm được nữa, đành nghiến răng vẫy tay lùi nhanh về sau!

Bên cạnh hắn, bọn Thường Uy cũng bị dọa cho mặt biến sắc. Bọn chúng biết nếu lôi quang cuồng bạo kia mà đánh xuống thì bọn chúng chết là chắc chắn, liền vội vàng lùi sau.

Bùm!

Đúng vào lúc bọn Tào Vũ chọn cách rút lui thì đại trận cuối cùng đã đến cực hạn, dưới sức tấn công của lôi quang, bùm một tiếng triệt để nổ tung.

- Không ngờ đại trận lại bị đánh nổ tung!

- Lâm Động thắng rồi!

Trên đỉnh núi, mọi người nhìn thấy cảnh đó, trên gương mặt đầy vui mừng. Bọn họ biết bọn Tào Vũ mất đi sự bảo vệ của đại trận chắc chắn là mất đi thủ đoạn mạnh nhất của mình.

Khi Lâm Động giao chiến với Tào Vũ thì Lâm Động sẽ chiếm ưu thế!

Uỳnh!

Đại trận nổ tung, lôi quang tựa những con Cự long xuyên thủng đại trận, mang theo khí thế cuồng bạo bay ra.

- Khốn kiếp, vẫn chưa tiêu tán sao?

Bọn Tào Vũ nhìn lôi quang vẫn cuồng bạo như thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Cùng ra tay!

Tào Vũ hét lên.

Bọn Thường Vũ đành nghiến răng rồi định vận nguyên lực.

Vút!

Thế nhưng khi bọn chúng định ra tay thì lôi quang từ trên đỉnh đầu bay qua bọn chúng chứ không tấn công.

Điều này khiến bọn Tào Vũ khựng người, rồi lập tức sực tỉnh:

- Hắn muốn cứu đám cường giả của Tông phái siêu cấp!

Lôi quang lóe lên trong ánh mắt kinh hoàng của bọn Tào Vũ, rồi oanh kích thẳng lên phù văn ở trên trời, trong phù văn đó là tám cường giả của các Tông phái siêu cấp!

Lâm Động biết, lúc này đánh bại bọn Tào Vũ căn bản không thể giải quyết được vấn đề, hắn phải giải vây cho bọn người lão nhân Đạo Tông, vì chỉ khi bọn họ thoát được mới triệt để giải quyết được rắc rối. Nếu không bọn Trịnh Chung chỉ cần phái ra một người bất kỳ cũng đủ để đối phó với bọn tiểu bối này.

- Tào Vũ, ngươi đang làm gì vậy?

Bên ngoài phù văn, Trịnh Chung đang toàn lực giam giữ bọn lão nhân Đạo Tông cũng bị công kích bất ngờ này khiến giật mình, sắc mặt tím tái quát lên.

Hiện tại bọn chúng đang đọ sức với bọn người lão nhân Đạo Tông, chỉ một chút nhân tố bên ngoài cũng khiến công sức của bọn chúng đổ xuống sông xuống biển.

Sắc mặt Tào Vũ trắng bệch, hắn cũng đã cố hết sức rồi nhưng vẫn bại dưới tay Lâm Động!

Uỳnh!

Lôi quang điên cuồng bắn lên phù văn, thiên địa rung chuyển, Tào Vũ nhìn thấy phù văn bắt đầu xuất hiện vô số đường nứt vỡ.

Thôi hết rồi!

Khi những vết nứt ấy xuất hiện, Tào Vũ biết kế hoạch lần này của Trần Vũ Hàn có lẽ đã thất bại rồi!

Mà nguyên nhân thất bại lại vì một tên tiểu tử chỉ Tứ Nguyên Niết Bàn!