Vũ Động Càn Khôn

Chương 634: Gặp lại Lăng Thanh Trúc




Lôi quang cuồng bạo điên cuồng xung kích lên phù văn, năng lượng đáng sợ rò rỉ ra cũng khiến không gian trở nên méo mó.

Rắc rắc!

Những đường nứt vỡ bắt đầu lan ra trên phù văn, nhìn thấy cảnh đó sắc mặt bọn Trịnh Chung đều tím lại. Bọn chúng biết nếu bọn lão nhân Đạo Tông thoát khỏi đó, muốn tung một mẻ lưới giữ chân bọn họ không phải chuyện đơn giản.

- Toàn lực phong tỏa!

Trịnh Chung hét lên, đang định tăng cường Phong Thiên Đại Trận, thì trong phù văn bỗng bùng nổ vô số làn sóng năng lượng khủng bố, rõ ràng lão nhân Đạo Tông bọn họ cũng đang tranh thủ cơ hội này thi triển công kích.

Rắc rắc!

Trước sự tấn công toàn lực của bọn lão nhân Đạo Tông, cộng với sức mạnh lôi quang, phù văn ngày một xuất hiện nhiều vết nứt hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hỏng, phù văn sắp bị phá vỡ rồi!

Thấy tình hình đang ngày một xấu đi, ánh mắt của Trịnh Chung thay đổi, kinh hoàng nói.

Bùm!

Vừa dứt lời thì đồng tử hắn chợt co rút lại, phù văn bỗng nhiên phình to rồi một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, phù văn nổ tung!

Làn sóng năng lượng trào dâng như thủy triều, tám đạo hồng quang bắn ra.

- Đáng chết!

Thấy bọn lão nhân Đạo Tông thoát khỏi giam cầm, Trịnh Chung giận dữ, mắt đỏ quạch hét lên với Tào Vũ:

- Lũ vô dụng các ngươi, ngay cả đám tiểu bối chưa vào Tông phái siêu cấp cũng không giải quyết được sao?

Vẻ mặt bọn Tào Vũ đầy xấu hổ. Theo lẽ thường, ở đây căn bản không có ai có thể chống lại bọn chúng, nhưng ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện Lâm Động, hơn nữa hắn còn không xuất chiêu như thông thường, vừa ra là gọi ngay ba tầng Phong Lôi Kiếp. Điều khiến người ta khó lòng tin được đó là hắn lại còn dùng Phong Lôi Kiếp để phá vỡ phòng ngự của bọn chúng.

- Trịnh Chung đại nhân, đều là vì tên tiểu tử Lâm Động kia. Hắn gọi ra ba tầng Phong Lôi Kiếp, Tào Vũ đại ca dù có dùng Phong Thiên Đại Trận cũng bị hắn đánh tan!

Thường Uy chua xót nói.

- Lâm Động?

Ánh mắt Trịnh Chung lạnh băng quét một vòng rồi dừng lại chỗ Lâm Động. Trước ánh nhìn ấy, Lâm Động lập tức cảm giác được hàn khí bao quanh người, tâm thần khẽ động, Huyết Linh Khôi xuất hiện ngay trước mặt đầy cảnh giác.

Phong Lôi Kiếp đã tan, hắn đã mất đi thủ đoạn mạnh nhất, dù tinh thần lực đã lên đến mức Thiên Phù sư Tứ ấn nhưng hắn biết như thế vẫn chưa thể sánh được với Trịnh Chung, vì dù sao Trịnh Chung cũng là nhân vật sánh ngang với những cường giả của Tông phái siêu cấp.

- Ha ha, Trịnh Chung, với thân phận của ngươi lại đi dọa nạt một tiểu bối, còn muốn giữ thể diện nữa hay không?

Khi ấy, bên cạnh xuất hiện một thân ảnh cắt đứt tầm mắt của Trịnh Chung. Lâm Động quay sang nhìn, chính là vị lão nhân Đạo Tông tên là Ngộ Đạo kia!

- Ha ha, tiểu tử làm tốt lắm! Lần nay coi như ngươi đã lập được đại công rồi! Nếu muốn thì đến thẳng Hồng Hoang Điện của ta làm đệ tử thân truyền!

Vị cường giả của Hồng Hoang Điện cũng cười lớn, tiếng cười như sấm vang khắp thiên địa.

- Biểu hiện của tiểu gia hỏa này đủ để thành Quán quân của Bách Triều Đại Chiến lần này rồi!

Mỹ phụ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng cười nói.

Lưu Thông của Nguyên Môn nghe vậy thì chau mày, khó chịu liếc nhìn Tần Tiên, hiển nhiên hắn rất bất mãn vì Tần Thiên lại không thể đỡ nổi đến một chiêu của Tào Vũ.

Tần Thiên cũng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Thông, đầu cúi gằm xuống, nắm đấm nắm lại thành tiếng răng rắc.

- Hừ, Ngộ Đạo, Lưu Thông, các ngươi vui mừng hơi sớm quá đấy! Dù thoát khỏi giam cầm thì lẽ nào bọn ta không dọn dẹp được các ngươi?

Sắc mặt Trịnh Chung tối lại, nói.

- Ngươi có Phong Thiên Đại Trận đúng là không tệ, nhưng chỉ cần không bị các ngươi kìm chân thì bọn ta có thể ra tay ngăn cản để các ngươi không thể bày trận. Cứ như thế, cường giả của Đông Huyền Vực bọn ta sẽ đến. Lúc đó xem ngươi còn cách nào?

Ngộ Đạo cười nói.

Sắc mặt Trịnh Chung lập tức tối sầm lại, cười lạnh:

- Vậy thì thử xem!

- Động thủ!

Trịnh Chung hét lên, bọn người sau lưng hắn lập tức biến hóa thủ ấn, không gian chuyển động, hắc quang một lần nữa lại trào dâng.

- Tào Vũ, giết hết kẻ ngáng đường đi cho ta!

Khi chuẩn bị động thủ, Trịnh Chung hét lên với Tào Vũ.

- Vâng!

Tào Vũ gật đầu, rồi trừng trừng nhìn Lâm Động:

- Giờ ngươi đã mất đi Phong Lôi Kiếp, ta xem ngươi sẽ phản kháng thế nào?

Lâm Động chỉ cười mỉm, dang hai tay ra, tinh thần lực bùng phát, mức độ dồi dào của nó lớn gấp nhiều lần trước đây.

Lâm Động hiện nay không chỉ có tu vi nguyên lực đạt đến Tứ Nguyên Niết Bàn mà tinh thần lực cũng đạt đến Thiên Phù sư Tứ ấn. Hai cái cộng lại đủ để quyết chiến với một cường giả Lục Nguyên Niết Bàn.

Cảm nhận được nguồn tinh thần lực dồi dào trào ra từ người Lâm Động, đồng tử Tào Vũ thu nhỏ lại, ánh mắt hiện lên sự nghiêm trọng thật sự. Nếu trước đó Lâm Động chỉ nhờ may mắn mới chống cự được, nhưng giờ thực lực của Lâm Động đã thật sự có thể sánh ngang với cường giả Lục Nguyên Niết Bàn!

- Đạt được thành tựu như vậy trong tu luyện của nguyên lực và tinh thần lực, không thể không thừa nhận ngươi thật có bản lĩnh! Nhưng dù ngươi có thể chống lại được cường giả Lục Nguyên Niết Bàn nhưng với ta thì chưa đâu!

Tào Vũ cười lạnh.

Lâm Động cũng không phản bác. Thực lực của Tần Thiên cũng là Lục Nguyên Niết Bàn nhưng đã bị Tào Vũ dùng Phong Thiên Đại Trận một chiêu kích bại. Trước đó hắn đã đỡ được công kích hoàn toàn là nhờ có Huyết Linh Khôi, và cái giá phải trả chính là Huyết Linh Khôi gần như bị phá hủy hoàn toàn.

- Động thủ đi!

Nhưng dù thế nào thì lúc này Lâm Động cũng không định rút lui. Hắn giơ tay về phía Tào Vũ, khẽ cười. Giờ hắn chỉ muốn dựa vào thực lực của mình để chiến đấu một trận thật sự với Tào Vũ.

- Không chịu tỉnh ngộ!

Ánh mắt Tào Vũ lạnh băng, thủ ấn biến hóa, không gian phía trước mặt chuyển động, hắc quang quỷ dị cuộn trào, biến thành một cái đầu lâu màu đen, trên nó khói đen mờ mịt, còn có những tiếng kêu thảm vang ra.

- Phong Thiên Cổ!

Tào Vũ vung tay lên, cái đầu lâu khổng lồ cùng với đám khói mù mịt lao ầm ầm về phía Lâm Động.

Ánh mắt Lâm Động trầm trọng nhìn công thế của Tào Vũ, định dùng nguyên lực và tinh thần lực thì bỗng phát hiện không gian trước mặt chuyển động, một thân ảnh hiện ra, một chưởng tung ra, nguyên lực dồi dào tóm vỡ cái đầu lâu!

- Ai?

Cảnh tượng đột ngột đó khiến sắc mặt Tào Vũ kịch biến, hắn quát lên.

- Hà hà, đệ tử Đạo Tông, Triệu Càn!

Phía trước Lâm Động, nam tử mặc bạch y ngẩng lên nhìn Tào Vũ cười nói.

- Đệ tử Đạo Tông? Cường giả của Tông phái siêu cấp đến rồi sao?

Lâm Động cũng khựng người lại.

- Chư vị bằng hữu Tây Huyền Vực, sự việc trong Không gian Viễn Cổ đã đến tai các Tông phái siêu cấp ở Đông Huyền Vực. Nay các cường giả đều đã đến đây, nếu chư vị còn chần chừ thì e sẽ thành cá trong chậu đấy!

Nam tử bạch y kia chặn Tào Vũ lại rồi nhìn về nơi xa, cười lớn.

- Cái gì? Bị phát hiện rồi sao?

Nghe tiếng cười ấy, sắc mặt bọn Trịnh Chung kịch biến vội vã quay đầu lại, bỗng phát hiện không gian có rất nhiều điểm không gian bị méo, ở những nơi đó dần xuất hiện các đạo thân ảnh, nhìn y phục đều là người của các Tông phái siêu cấp.

- Cường giả của Bát đại Tông phái siêu cấp đến cả rồi!

Lâm Động ngẩng lên nhìn, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, đó đều là đệ tử của Tông phái siêu cấp sao? Quả nhiên khí tức bất phàm!

Lâm Động nhìn qua tất cả các thân ảnh, giây lát sau, sự kinh ngạc dần đông cứng trên gương mặt hắn, môi mím chặt lại với nhau, nơi lồng ngực trái tim bỗng đập liên hồi.

Trong tầm mắt hắn là một thân ảnh kiều diễm, khí chất ấy, dung nhan ấy, vẫn giống hệt như mấy năm về trước…

- Lăng Thanh Trúc!

Lâm Động nắm chặt tay lại.