Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 211




Động tĩnh ở sảnh ngoài lập tức khiến binh lính hộ vệ của phủ thành chủ chú ý.

Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập vang lên, vô số binh lính được võ trang đầy đủ chen chúc lao đến!

“Mạng nhện?!”

Nhìn mạng nhện bao trùm cửa lớn, trên đó còn dính chặt một thi thể, mọi người lộ ra vẻ mặt kinh dị.

Bạch Lân dẫn đầu nhíu mày, sau đó một thanh trường kiếm hiện ra trong tay hắn ta, tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Xẹt ——!

Một kiếm khí sắc bén đột nhiên chém đến, trực tiếp cắt đứt mạng nhện.

Khi nhìn thấy Lâm Lăng bình yên vô sự, Bạch Lân không khỏi thở phào một hơi.

Hiện giờ Lâm Lăng là người đứng đầu của lãnh địa Hỗn Loạn bọn họ, lãnh địa đang trong giai đoạn đầu phát triển, không thể thiếu người cầm lái là hắn được.

“Chẳng lẽ hai người này chính là sứ giả của đế quốc Tinh Vũ?”

Bạch Lân chuyển mắt qua quan sát hai thi thể trong phòng, trong lòng thầm giật mình.

Đối với một đế quốc thì chém gϊếŧ sứ giả không khác gì hành động khiêu khích nghiêm trọng nhất!

Không nghi ngờ gì nữa, cuộc chiến tranh giữa bọn họ và đế quốc Tinh Vũ đã là điều không thể tránh khỏi!

“Các ngươi tới đúng lúc, xử lý hai thi thể này đi.” Trên chủ vị đại sảnh, Lâm Lăng bình tĩnh sai bảo: “Cố gắng đừng làm lộ chuyện này ra, tìm hai người thay thế đi, có lẽ còn có thể trì hoãn thêm một thời gian.”

Nghe vậy, đôi mắt Bạch Lân sáng lên, lập tức hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.

“Lĩnh Chủ đại nhân, chiêu này quá anh minh.” Khóe miệng Bạch Lân nhếch lên một ý cười, thật lòng kính nể mà nói.

Sau đó hắn ta chuyển mắt về phía binh lính hộ vệ xung quanh, nghiêm túc lạnh lùng mà nói: “Nếu ai dám tiết lộ chuyện hôm nay ra thì ngũ mã phanh thây! Nghe rõ chưa?!”

Nghe thấy lời này, đông đảo hộ vệ rùng mình, vội vàng gật đầu, kính sợ đáp: “Cung kính tuân lệnh Lĩnh Chủ đại nhân, Bạch tổng quản.”

Sau đó, Bạch Lân vung tay lên, thu hai thi thể kia vào nhẫn không gian, hành lễ với Lâm Lăng xong thì mang binh rời đi.

Năng lực làm việc sấm rền gió cuốn này khiến trong mắt Lâm Lăng lộ ra chút tán thưởng. Có một thủ hạ mưu trí song toàn như vậy cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không cần nói nhiều đã có thể dàn xếp mọi chuyện dựa theo nhắc nhở của hắn.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, năng lực làm việc của Bạch Lân thật sự không làm Lâm Lăng thất vọng.

Hắn ta cố tình tìm một thuật sĩ giang hồ để cắt lấy da mặt thi thể, làm ra hai cái mặt nạ da người. Sau đó chọn lựa hai thủ hạ có dáng người tương đương với người đàn ông hói đầu và Tôn Cảnh để đeo mặt nạ da người lên, lấy giả đổi thật.

Cứ như vậy, hai tên giả mạo này được tiếp đãi chu đáo ở phủ thành chủ, sau đó họ sử dụng một phong thơ để mê hoặc tình báo viên do đế quốc Tinh Vũ cài vào lãnh địa Hỗn Loạn, làm chúng cho rằng Lĩnh Chủ đã có ý quy phục.

Họ liên tục thực hiện mưu kế này để kéo dài không ít thời gian.

...

Sáng sớm hôm nay, Lâm Lăng đi ra khỏi phủ thành chủ, ngồi trên một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa rồi chạy về hướng thành Bắc.

Sau khi tất cả khu vực được tường thành khuếch trương bao lại, các chiến sĩ của bộ lạc Cuồng tộc đã dời hết vào thành, cũng định cư ở khu vực thành Bắc.

Nơi này nằm gần dãy núi Thiên Viêm, vị trí địa lý rất có lợi để khai quật mỏ đá.

Sản lượng mỗi ngày của đá Linh Dương lên đến hơn vạn viên.

Bởi vì xây thành, dự trữ vật tư, trang bị vũ khí... hơn nữa còn phải trị liệu di chứng của chiến sĩ Cuồng tộc nên tổng số chi tiêu cực kỳ khổng lồ, tài chính căng thẳng.

Cho nên mỗi lần khai thác đá Linh Dương, Lâm Lăng cũng không kiếm lời túi riêng, để xây dựng phát triển lãnh địa Hỗn Loạn, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện tiến hóa sủng vật.

Theo hắn thấy, chỉ khi nào thuận lợi vượt qua cửa ải trước mắt, ổn định lãnh địa xong thì nhất định sẽ tiền vô như nước. Đến lúc đó, tiến hóa sủng vật sẽ là việc một vốn bốn lời.

...

Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi dừng lại ở cổng lớn Bắc khu.

“Cung nghênh Lĩnh Chủ đại nhân.” Mỹ nữ Cuồng tộc ‘Địch Lệ Kỳ’ đã chờ đợi sẵn tại đây, lập tức tươi cười đầy mặt tiến lên nghênh đón.

Ở phía sau có một đội chiến sĩ Cuồng tộc võ trang đầy đủ đang cung kính hành lễ.

Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, hành động lời nói của bọn họ đã thể hiện ra khí thế đúng tiêu chuẩn của quân đội.

Hơn nữa, nhờ được Lâm Lăng không tiếc chi tiêu tiền của, chiến sĩ Cuồng tộc không còn mặc da thú như trước kia, trên người đã khoác áo giáp bóng lưỡng, tay cầm một thanh trường đao Huyền Thiết.

“Tiến triển không tồi.” Lâm Lăng đi xuống xe ngựa, đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, vừa lòng lên tiếng tán thưởng.

Để phong tỏa tin tức của mỏ đá Linh Dương, bố cục kiến trúc của khu vực này được xây dựng giống như quân doanh và được canh giữ rất nghiêm ngặt.

Vách tường kim loại kín không kẽ hở, lầu các thống nhất theo một kiểu dáng, vô số những mái nhà có màu đỏ sậm, nhìn từ xa đến cũng có một sức hút khác lạ.

Tuy hiện giờ chỉ là hình thức ban đầu, vẫn còn đơn sơ, nhưng đã có thể nhìn ra quy mô đại khái.

Trên đường cái rộng lớn, Lâm Lăng được Địch Lệ Kỳ dẫn đường như tản bộ trên sân vắng, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là cảnh tượng phấn chấn phồn thịnh của các khu nhà Cuồng tộc.

Có lẽ là quanh năm sống trong núi rừng nên tính cách của Cuồng tộc rất chất phác chăm chỉ. Trên các cương vị công tác, tất cả chiến sĩ Cuồng tộc đều tận trung hết mình, rất quý trọng cuộc sống tốt đẹp không dễ có được này.

Hơn nữa, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của mỏ đá Linh Dương đối với Cuồng tộc, không thể có chút sai sót nào, họ luân phiên canh gác hai mươi bốn giờ mỗi ngày, phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt.

“Lĩnh Chủ đại nhân tới!”

“Mau thông báo với mọi người!!”

Trong Bắc khu, những thiếu phụ Cuồng tộc đang bận việc vừa thấy Lâm Lăng xuất hiện thì lập tức vui sướng tràn xuống đường.

Các nàng xách theo rau dưa trái cây nhà mình trồng và thịt thú đã phơi khô, sôi nổi vây quanh đến, muốn tặng cho Lâm Lăng.

Cảnh tượng này rất náo nhiệt!

Hiện giờ Lâm Lăng đã có thể sánh ngang với Cuồng thần trong tín ngưỡng của các chiến sĩ Cuồng tộc. Sự xuất hiện của hắn không chỉ cải thiện chất lượng sinh hoạt của Cuồng tộc, mà còn ban cho chủng tộc bọn họ hy vọng quật khởi lần nữa.

Lâm Lăng cũng không từ chối ý tốt của các thiếu phụ Cuồng tộc, vẻ mặt hắn rất thân thiện, thu hết chúng vào nhẫn không gian.

“Lão đại, người rất được hoan nghênh.” Tiểu Bạch đi theo bên cạnh lập tức lên tiếng nịnh bợ Lâm Lăng.

Sau đó nó nhếch miệng cười, nịnh nọt hỏi: “Đợi lát nữa trở về, có thể cho ta ăn đống thịt khô kia không?”

Lâm Lăng cười nhạt và nói: “Chỉ cần ngươi chịu rèn luyện thêm thì muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Khi nói chuyện, Lâm Lăng không khỏi âm thầm cảm khái.

Mấy năm nay, từ khi Tiểu Bạch đi theo mình, chưa bao giờ nhìn thấy nó tu luyện, cả ngày ăn uống tiêu tiểu xong rồi ngủ, nhưng thực lực vẫn tăng trưởng vững vàng.

Gần đây Lâm Lăng cảm nhận được dao động khí tức của Tiểu Bạch đã biến hóa không ít, mơ hồ có xu thế thăng cấp lên ma thú cấp 9.

Hắn cảm khái trong lòng, đồng thời cũng có nhận thức hoàn toàn mới về huyết mạch hùng mạnh của hung thú viễn cổ ‘Độc Giác Long Viên’.

Cũng may trước kia khi mới quen biết Tiểu Bạch, hắn cũng không thu nó làm sủng vật hệ thống, nếu không chỉ dựa vào sức mạnh tiến hóa được tiền tài bồi dưỡng thì tuyệt đối là phí phạm của trời!