Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 212




Một lát sau, Lâm Lăng đi tới sân thao luyện Bắc khu.

Tiếng luyện võ trào dâng tràn ngập cả sân, liếc nhìn một cái, chỉ thấy rất nhiều chiến sĩ Cuồng tộc đang ở trần, tiếp nhận huấn luyện quân sự chính quy.

Dưới ánh mặt trời, cơ bắp rắn chắc toàn thân và mồ hôi trên người họ đan chéo với nhau, tỏa ra ánh sáng bóng loáng.

Mỗi một lần vung đao, cơ bắp hai tay sẽ phồng lên, cứng rắn giống như cục đá!

“Tác chiến với kẻ địch phải chém đao thật mạnh thì mới gϊếŧ được địch chỉ bằng một đòn!”

“Tuyệt đối không thể để kẻ địch có cơ hội thở dốc!!”

Đạt Vũ phụ trách thao luyện là thủ lĩnh ban đầu của bộ lạc Cuồng tộc, hiện giờ đã vào biên chế quân đội, được Lâm Lăng phong làm quân đoàn trưởng.

Tiếng nói của ông vang rền như sấm, truyền khắp toàn bộ sân thao luyện.

Tuy trước kia Đạt Vũ chưa từng đánh trận, nhưng có thể lên làm thủ lĩnh bộ lạc thì tất nhiên mưu trí cũng không thấp.

Từ khi trở thành quân trưởng của quân đoàn Cuồng Chiến, ông đã chủ động nhờ Lâm Lăng tìm về rất nhiều sách về quân sự, ngày nào cũng học bù thêm tri thức.

Hiện giờ, ông cũng coi như có chút kiến thức trong chiến lược quân sự.

“Tiếp tục luyện!”

“Sau nửa canh giờ thì nghỉ tạm!”

Lúc này, Đạt Vũ chú ý tới Lâm Lăng đã đến, lập tức ra lệnh một tiếng rồi bước nhanh đến chỗ Lâm Lăng.

“Tham kiến Lĩnh Chủ.”

Đạt Vũ cung kính hành lễ, bắt đầu báo lại tình trạng huấn luyện quân đội trong khoảng thời gian gần đây và vấn đề nghiên cứu sách lược chiến thuật của cá nhân ông.

“Rất không tồi, vậy tiến hành dựa theo suy nghĩ của ngươi.” Lâm Lăng gật đầu cười, không chút bủn xỉn mà tán thưởng.

“Tuân lệnh.”

Được Lâm Lăng tán thành, Đạt Vũ vô cùng vui sướng, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Ngao!” Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn vang lên khiến mọi người chú ý, họ lập tức quay đầu nhìn lại.

Lâm Lăng cũng nhìn qua, chỉ thấy Cuồng Thiết bước tới, trong tay còn cầm một lồng sắt nhỏ.

Trong lồng có nhốt một con kiến to chừng ngón cái, toàn thân đỏ đậm như máu.

Điều làm người cảm thấy kỳ lạ là, trên người nó lập loè đồ văn màu vàng đậm, hoa văn giống như ngọn lửa, mơ hồ tỏa ra một luồng khí tức nóng rực.

Hiển nhiên đây không phải con kiến bình thường, mà là ma thú chủng loại nghĩ thú!

Mà tiếng kêu bén nhọn vừa rồi là do con nghĩ thú này truyền ra.

“Thế nào? Bắt được Nghĩ Vương chưa?” Nhìn thấy Cuồng Thiết đi tới, Đạt Vũ nhìn lướt qua nghĩ thú trong lồng sắt, nhíu mày hỏi.

“Còn chưa.” Cuồng Thiết lắc đầu và nói: “Ta vừa bảo các huynh đệ bắt sống một con, chuẩn bị nghiên cứu chúng nó có nhược điểm gì.”

Nghe vậy, khuôn mặt cương nghị của Đạt Vũ không khỏi hiện ra chút thất vọng.

“Đây là Hỏa Văn Nghĩ Thú à?” Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, lập tức dò hỏi.

Hai ngày trước, hắn từng nghe Bạch Lân hội báo về tình hình ở mỏ đá Linh Dương.

Nghe nói trong mỏ đá khu này phát hiện tung tích của Hỏa Văn Nghĩ, chúng có ý đồ ngăn cản bọn họ khai quật đá Linh Dương, thường xuyên công kích thợ mỏ.

Cũng may các thợ mỏ đều là chiến sĩ Cuồng tộc, thân thể cường tráng nên không gây nên thương vong gì.

Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà độ khó trong chuyện khai thác cũng tăng lên.

Xem từ tư liệu, Lâm Lăng biết Hỏa Văn Nghĩ là ma thú cấp ba.

Tuy nhỏ yếu, nhưng lại chiếm ưu thế vì số lượng quần thể quá đông đúc. Mỗi lần xuất động là lên tới hàng ngàn hàng vạn, giống như quân đoàn nghĩ thú. Dù là ma thú cấp năm, gặp phải đại quân nghĩ thú cũng phải tránh đi thật xa.

Bởi vì thú hạch trong cơ thể chúng có thuộc tính Hỏa hệ, cho nên chúng thích ăn mọi thứ có ẩn chứa năng lượng lửa, đặc biệt là đá Linh Dương rất được Hỏa Văn Nghĩ ưa thích.

Trải qua điều tra, trước kia dãy núi Thiên Viêm chưa từng có Hỏa Văn Nghĩ tồn tại, hiển nhiên là mới di chuyển đến trong thời gian gần đây.

Có lẽ chúng cũng phát hiện nơi này ẩn chứa số lượng lớn đá Linh Dương nên mới dời sào huyệt đến đây, sau đó cố ý cướp đoạt.

Ban đầu các chiến sĩ Cuồng tộc đã triển khai hành động diệt kiến, nhưng hình như chỉ số thông minh của con Nghĩ Vương kia không thấp, lần nào cũng có thể hóa hiểm thành lành, thậm chí chỉ huy vô số Hỏa Văn Nghĩ phản công.

Kết quả là khiến sản lượng đá Linh Dương những ngày qua sụt giảm mấy lần.

Nếu tiếp tục như vậy, không cần chờ đế quốc Tinh Vũ công chiếm thì toàn bộ mỏ đá Linh Dương đã bị đàn Hỏa Văn Nghĩ này cắn nuốt hầu như không còn!

“Nghĩ Vương sao...”

Trong lúc tự hỏi, Lâm Lăng híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm con Hỏa Văn Nghĩ trong lồng sắt, lập tức sinh ra một kế.

Nếu không bắt được Nghĩ Vương.

Như vậy...

Hắn tự mình bồi dưỡng một con, thay thế được địa vị của Nghĩ Vương, thống trị cả đàn kiến!

Nghĩ vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, cảm giác kế này cũng có chút hi vọng.

“Lĩnh Chủ đại nhân, xin hỏi ngài có biện pháp nào càng tốt không?” Nhận thấy phản ứng của Lâm Lăng, Cuồng Thiết bất đắc dĩ hỏi.

Hiển nhiên, hắn đã không còn cách nào để diệt kiến và bảo vệ mỏ đá Linh Dương,.

“Đưa con Hỏa Văn Nghĩ này cho ta, kế tiếp sẽ có cách.” Lâm Lăng thản nhiên đáp, nhưng cũng không nói rõ.

Nghe vậy, đám người Đạt Vũ và Cuồng Thiết hơi giật mình, sau đó mừng rỡ.

Lấy tín ngưỡng hiện giờ của họ đối với Lâm Lăng, chỉ cần là lời hắn nói thì bọn họ đều tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Lĩnh Chủ đại nhân, chúng ta xin chờ mệnh lệnh kế tiếp của ngài.” Cuồng Thiết vội vàng giao lồng sắt cho Lâm Lăng, hưng phấn nói.

Nhìn Hỏa Văn Nghĩ trong lồng, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong đầy thâm ý.

Nhưng nơi này không thích hợp để tiến hóa sủng vật. Cứ như vậy, dưới ánh mắt chờ đợi của đông đảo chiến sĩ Cuồng tộc, Lâm Lăng xách lấy lồng sắt, không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.

Một lát sau, ở phủ thành chủ, trong đại sảnh.

Lâm Lăng đi một chuyến đã điều động mấy vạn viên đá Linh Dương từ chỗ Bạch Lân, sau đó bảo tất cả hộ vệ trong sảnh lánh mặt, dù là Bạch Lân cấp bậc Tổng quản cũng không thể nán lại nơi này.

Trong nhất thời, đại sảnh to lớn chỉ còn sót lại Lâm Lăng và Tiểu Bạch, cùng con Hỏa Văn Nghĩ trong lồng sắt kia.

Sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘Két’.

Cửa lồng được mở ra, đôi mắt con Hỏa Văn Nghĩ kia sáng ngời, đang muốn chạy trốn thì trực tiếp bị Lâm Lăng bắt lấy.

Bàn tay hắn được linh khí bao trùm, mặc cho con Hỏa Văn Nghĩ kia cắn xé thế nào cũng không làm tổn thương được hắn.

“Bing, kiểm tra ra ký chủ bắt được một con Hỏa Văn Nghĩ, có thu làm sủng vật hay không?” Sau đó, tiếng nói hợp thành từ âm thanh điện tử của hệ thống vang lên như dự đoán.

Lâm Lăng mặc niệm: “Có.”

“Bing, chúc mừng ký chủ thành công thu nạp sủng vật, có thể đặt tên cho nó.”

“Nghĩ Hoàng.” Lâm Lăng hơi ngẫm nghĩ, sau đó tùy tiện đặt một cái tên.

“Bing, chúc mừng ký chủ hoàn thành đặt tên cho sủng vật mới là ‘Nghĩ Hoàng’, đã mở ra công năng tiến hóa.”

Ngay khi giọng nói của hệ thống vang lên, Lâm Lăng không hề nghĩ ngợi đã lựa chọn công năng ‘Tiến hóa trong một lần nhấn’.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên trong đầu Lâm Lăng.

“Bing, tiến hóa thành công, chúc mừng Nghĩ Hoàng thăng cấp đến cấp D, chiến lực được tăng lên toàn diện.”

“Bing, sủng vật Nghĩ Hoàng của ngài đã được cường hóa thể chất, Chước Viêm Chi Khải!”

...

“Bing, sủng vật Nghĩ Hoàng của ngài đã tiến hóa xong, thăng cấp đến cấp A vương cấp, đạt được kỹ năng Hỏa Ảnh Phân Thân.”

“Chúc mừng sủng vật ‘Nghĩ Hoàng’ danh hiệu 006 thăng lên cấp S, cũng đạt được thiên phú đặc thù, Nghĩ Thú Triệu Hoán.”

Ngay sau đó, một giao diện số liệu hoàn toàn mới cũng hiện lên.

[Nghĩ Hoàng]

Danh hiệu: 006

Chủ nhân: Lâm Lăng

Sức chiến đấu: 50000

Kỹ năng: Hỏa Ảnh Phân Thân, Nghĩ Thú Triệu Hoán

Thiên phú: Chước Viêm Chi Khải