Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 213




Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, nhìn chằm chằm vào hàng kỹ năng trên giao diện số liệu.

Lần tiến hoá trong một lần nhấn đến cấp S này đạt được tổng cộng hai kỹ năng.

Kỹ năng thứ nhất là Hỏa Ảnh Phân Thân, có đặc điểm là vận dụng năng lượng Hỏa hệ của bản thân để ngưng tụ ra phân thân lửa thực thể. Khi đạt tới cấp bậc cấp S, số lượng Hỏa Ảnh Phân Thân có thể huyễn hóa ra lên đến một trăm, thực lực hơi yếu hơn bản thể một chút.

Kỹ năng thứ hai là Nghĩ Thú Triệu Hoán, thuộc dạng khống chế tinh thần, có thể triệu hồi đồng loại nghĩ thú trong trong phạm vi nhất định để phân công làm việc. Phạm vi bao trùm của Nghĩ Hoàng cấp S đạt tới trăm dặm, diện tích cực lớn.

“Quá đã!”

Sau khi xem xong đặc điểm hai kỹ năng của Nghĩ Hoàng, cảm xúc của Lâm Lăng lập tức cuồn cuộn.

Sau đó, hắn chuyển sự chú ý xuống dòng phía dưới.

Thiên phú thể chất: Chước Viêm Chi Khải.

Dù hắn không xem ghi chú trên giao diện số liệu thì lúc này cũng đoán ra được từ sự thay đổi hình dạng của Nghĩ Hoàng.

Chỉ thấy Nghĩ Hoàng trong lồng sắt vốn chỉ có kích thước ngón cái, giờ lại tăng vọt đến cỡ nắm tay. Sáu cái chân bao trùm lông tơ gai ngược, thô to dữ tợn. Trên miệng nó có hai cái càng, sắc bén giống như răng cưa, nếu bị cắn một cái thì sẽ lập tức bị xé xuống cả miếng thịt.

Mà điều khiến Lâm Lăng cảm thấy ngạc nhiên chính là, giáp xác cả người nó đỏ rực như lửa, tỏa ra tia sáng như kim loại cứng rắn.

Dáng vẻ này giống như nó đang mặc chiếc áo giáp có lửa đỏ nóng rực bao quanh, cực kỳ dũng mãnh!

Đặt cái tên ‘Nghĩ Hoàng’ cho nó cũng rất chính xác.

“Lão đại, người quá lợi hại!” Tiểu Bạch đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc hô lên.

Hình như nhìn thấy Lâm Lăng lại tiến hóa một con động vật nhỏ yếu thành lợi hại hơn mình, trong giọng nói của Tiểu Bạch mang đầy hâm mộ. Nó luôn không hiểu, lão đại có năng lực thuần thú như vậy thì tại sao không biến mình mạnh lên ngay luôn.

Nó đâu biết Lâm Lăng làm thế là đang lót đường để nó trưởng thành.

“Đừng ganh tỵ, sau này ngươi sẽ rõ.” Lâm Lăng lắc đầu cười khẽ, cũng không giải thích quá nhiều.

“Được rồi.” Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, cũng không lắm miệng nữa.

“Đi, đi bộ một vòng với ta.”

Lâm Lăng đưa mắt ra hiệu với Nghĩ Hoàng, nó lập tức giơ chân lên, chui vào lồng sắt với dáng vẻ oai hùng.

Sau đó, Lâm Lăng nâng lồng sắt lên, thi triển ra ý cảnh của gió, thân thể được một lớp ánh sáng xanh bao trùm, đột nhiên bay vút lên bầu trời.

Vèo ——!

Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng hóa thành một tia sáng rồi bay về khu vực doanh địa Cuồng tộc ở thành Bắc lần nữa.

Một lát sau.

Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện trong doanh địa. Khu vực này được tường vây bao phủ bốn phía, ngay cả trên đỉnh cũng kéo một tấm vải đen che lại, đề phòng có người cưỡi chim bay trên trời cao nhìn trộm.

Mà xung quanh tường vây, từng đội chiến sĩ Cuồng tộc vũ trang đầy đủ đang cẩn thận tuần tra, canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Nơi này chính là chỗ khai thác mỏ đá Linh Dương.

Trong bức tường vây được đào ra một cửa động thật lớn, nối thẳng xuống lồng đất. Trong lúc mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng leng keng truyền ra. Hiển nhiên các chiến sĩ Cuồng tộc đang khai thác đá Linh Dương trong mỏ.

“Phía trên có người!”

Lúc này, trong đội ngũ tuần tra có một chiến sĩ Cuồng tộc tinh mắt đã phát hiện ra bóng đen lơ lửng trên trời cao.

“Cung thủ, chuẩn bị!” Cuồng Thiết đanh mặt lại, lập tức trầm giọng mà hét lớn.

Vèo ——!!

Hơn một ngàn chiến sĩ Cuồng tộc lập tức kéo căng trường cung, mũi tên sắc bén đồng loạt ngắm về phía Lâm Lăng trên trời cao.

“Chờ một chút! Hình như người kia là... Lĩnh Chủ đại nhân?!”

Cuồng Thiết tập trung nhìn kỹ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bóng đen giữa không trung, rất nhanh đã nhận ra cách ăn mặc thần bí của Lâm Lăng.

Nhưng Lĩnh Chủ vừa rời khỏi doanh địa không lâu trước đó, sao lại đột nhiên trở về?

Cuồng Thiết nhíu mày, không khỏi có chút nghi ngờ vì chuyện này. Tuy cách ăn mặc của Lâm Lăng rất thần bí, nhưng người khác muốn ngụy trang bắt chước cũng không khó.

“Đúng rồi, ngọc giản phù văn!”

Trong lúc hoài nghi, Cuồng Thiết như nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy ra một khối ngọc giản từ nhẫn không gian, chỉ thấy trên ngọc giản có khắc từng phù văn màu đỏ tươi, mơ hồ tỏa ra vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Sau đó, Cuồng Thiết duỗi tay ra giơ về hướng Lâm Lăng đang đứng lơ lửng trên không, ánh sáng trên ngọc giản phù văn đột nhiên sáng lên một chút.

“Cung nghênh Lĩnh Chủ đại nhân!” Cuồng Thiết lập tức giật mình, vội vàng khom mình hành lễ.

Các chiến sĩ Cuồng tộc ở đây cũng thu vũ khí lại, cúi đầu hành lễ với Lâm Lăng.

Ở giữa không trung, Lâm Lăng nhìn xuống phía dưới, trong lòng âm thầm vừa lòng vì sự cẩn thận của đám người Cuồng Thiết.

Bởi vì hắn luôn xuất hiện với ngoại hình thần bí này, Bạch Lân xưa nay vốn cẩn thận cũng lo lắng khi Lâm Lăng đi xa sẽ bị người có dụng ý xấu giả mạo thế thân. Cho nên hắn ta nghĩ ra một cách, đó là dùng một loại ngọc giản phù văn có thể kiểm tra ra thân phận thật giả cho dù không nhìn thấy gương mặt thật, hơn nữa rất thực dụng.

Bởi vì trong ngọc giản phù văn còn có chút tinh huyết bản mạng của Lâm Lăng, đến càng gần thì tia sáng trên phù văn sẽ càng sáng lên.

Lâm Lăng cũng rất tán thành chuyện này. Dù sao nói một cách nghiêm khắc thì thật ra hắn cũng là hàng giả, hắn tiếp nhận tất cả bố cục ban đầu của Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị ở lãnh địa Hỗn Loạn nên mới trở thành Lĩnh Chủ hiện tại.

Cho nên trong lòng Lâm Lăng cũng có phòng bị ở vấn đề thân phận thật giả. Trong toàn bộ lãnh địa thế lực, chỉ có những người cao tầng như Bạch Lân, La Hán, Dương Võ và bọn Đạt Vũ, Cuồng Thiết của Cuồng tộc mới xứng có được ngọc giản phù văn liên hệ với hắn.

“Lĩnh Chủ đại nhân, ngài đột nhiên trở về, có phải có chuyện gì quan trọng cần sai bảo không?” Cuồng Thiết bước nhanh đi lên trước, nhìn Lâm Lăng đáp xuống mặt đất, tò mò dò hỏi.

Khi nói chuyện, khóe mắt hắn cũng liếc nhìn vào lồng sắt trong tay Lâm Lăng.

Cuồng Thiết tập trung nhìn vào, kinh ngạc phát hiện Hỏa Văn Nghĩ trong lồng đã không còn là con trước đó mình giao cho Lâm Lăng.

Bởi vì hình thể có chênh lệch quá rõ ràng, con Hỏa Văn Nghĩ trước mắt nhìn có vẻ cực kỳ oai hùng, khí tức cũng rất mạnh mẽ, cả con Nghĩ Vương trước kia hắn nhìn thấy cũng kém cỏi hơn nó rất nhiều.

“Lĩnh Chủ đại nhân, đây là?” Cuồng Thiết ngạc nhiên, nhịn không được mà hỏi.

Lâm Lăng thản nhiên nói: “Ta dùng con Hỏa Văn Nghĩ của ngươi làm mồi, vừa rồi đến ngoại ô thành bắt được Nghĩ Hoàng.”

“Nghĩ Hoàng?!” Cuồng Thiết hít sâu một hơi, rất tò mò đánh giá Nghĩ Hoàng, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng run sợ.

Bởi vì dao động năng lượng phát ra từ trên người con Nghĩ Hoàng này làm hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm cực đoan.

Lâm Lăng cũng không để ý tới phản ứng kinh ngạc của Cuồng Thiết, hắn bay thẳng đến mỏ đá cách đó không xa, tính kiểm tra kỹ năng của Nghĩ Hoàng.

Thấy thế, Cuồng Thiết lập tức theo sát phía sau.

Mà khi bọn họ sắp đến lối vào mỏ đá, một loạt tiếng xao động đột nhiên vang lên.

“Hỏa Văn Nghĩ! Đám kiến lửa đáng chết này lại tới nữa!”

“Mau, lấy nước tới đây, tưới chết chúng nó!!”

Chỉ thoáng chốc, những tiếng kêu to phẫn nộ của các chiến sĩ Cuồng tộc vang lên trong mỏ đá, họ sôi nổi chạy ra xách về một xô nước lớn, muốn lao vào đối kháng với Hỏa Văn Nghĩ.

Một trận đại chiến người và kiến sắp bắt đầu lần nữa!