Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 288




“Người này nhìn quen quá, chẳng lẽ là Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn trong lời đồn?!”  

Nhìn đồng phục học viện Thiên Diễn trên người Lâm Lăng, mười mấy người dự thi ở đây đều kinh sợ nghi ngờ, không khỏi suy đoán.  

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Lâm Lăng lập tức lạnh nhạt đi về hướng cánh cửa.  

Mà nhìn thấy Lâm Lăng muốn rời khỏi, ánh mắt của những người đó hơi trầm xuống, âm thầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.  

Tuy hoài nghi bảo vật ở nơi này đã bị hắn cướp đi, nhưng chưa xác định thật sự có bảo bối giá trị thì bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay. Dù sao hai thi thể trên mặt đất mang theo một ngụ ý cảnh báo rất tàn bạo, rằng người trước mắt không phải kẻ lương thiện!  

Bởi vậy, khi nhìn thấy Lâm Lăng đi tới từ trước mặt, bọn họ hơi rùng mình, sôi nổi chọn cách tránh xa.  

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đám người đó đã nhanh chóng tách ra một lối đi nhỏ.  

Bước chân của Lâm Lăng không nhanh không chậm, lập tức đi xuyên qua lối nhỏ trong đám người. Dáng vẻ thản nhiên như vậy tạo nên một cảm giác đáng sợ khó có thể miêu tả, khiến đám người xung quanh cũng không dám hó hé.  

Cứ như vậy, Lâm Lăng đi thẳng ra mật thất, sau đó nhảy ra từ một cái cửa sổ, nhảy xuống từ độ cao hơn mười tầng, sức gió mạnh mẽ kia làm quần áo hắn phất phới dữ dội.  

Sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nặng trịch vang lên, Lâm Lăng đáp vững vàng xuống đất. Chỉ thấy ở chỗ hắn đứng, mặt đất hơi lõm xuống, làm tro bụi bay lên ngập trời.  

Những bóng người đang du đãng tìm kiếm bảo vật khắp khu vực gần đó nhìn thấy Lâm Lăng đột nhiên từ trên trời giáng xuống thì lập tức kinh ngạc đưa mắt nhìn sang.  

Lâm Lăng trông về phía xa, lia mắt về phía bảy tòa tháp cổ cách đó không xa. Xem dấu vết cổng tháp bị đánh nứt toạc, hiển nhiên chúng đã bị những người dự thi của học viện khác xâm lược.  

Chỉ sợ tài nguyên trong đó và khối đá hình thoi trên đỉnh tháp cũng đã bị cướp sạch!  

Lâm Lăng lại không hề lo lắng, dù sao hiện tại hắn có được một khối đá trong đó, nếu thứ này thật sự là chìa khóa gì đấy thì thiếu khối của hắn cũng không thể mở ra cơ quan bảo tàng.  

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng nhìn khắp xung quanh, muốn tìm một nơi yên lặng để cắn nuốt luyện hóa Linh Nguyên Quả ngàn năm.  

Dù sao hiện giờ hắn đã tập hợp đủ mười linh phù ấn ký, có được tư cách tham gia cuộc chiến xếp hạng trong cuộc thi Bách Viện. Đến lúc đó, đối thủ hắn gặp phải sẽ không còn như những người dự thi trước đó, đối mặt với những người xuất sắc nhất  trong các tinh anh, hắn cũng không thể bảo đảm mình có được phần thắng bao lớn.  

Cho nên, phải mau chóng tăng thực lực lên mới là sách lược ổn thỏa nhất.  

Một lát sau, Lâm Lăng nhắm vào một mảnh kiến trúc tương đối thấp bé ở phía Bắc. Hoàn cảnh nơi đó đơn sơ, phòng ốc tan hoang, vừa thấy đã biết không phải khu vực có bảo bối gì, hẻo lánh đến mức gần như không có dấu chân người.  

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Lăng cũng không trì hoãn nữa mà lập tức hành động, trực tiếp thi triển Du Long Bộ nhanh chóng lao đi. Sau đó hắn tùy tiện chọn một căn nhà đá rồi đi vào.

Kẽo kẹt!  

Đi kèm với một tiếng vang nhỏ, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.  

Trong nhất thời, tro bụi dày đặc chồng chất lâu năm lập tức ập đến trước mặt.  

Linh khí trên người Lâm Lăng tràn ra, trực tiếp đánh tan tro bụi xung quanh, trên người hắn vẫn không dính một hạt bụi.  

Căn nhà đá này có ba phòng một sảnh, bố trí tương đối đơn sơ, trong nhà còn có một chiếc giường đá, có thể nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trên đó.