Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 291




Chỉ thấy trên giường đá có một bóng người đang yên lặng ngồi xếp bằng, cả người tỏa ra một vầng sáng màu xanh biếc nhàn nhạt.  

“Thì ra là hắn!” Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Lăng, trong mắt thanh niên thấp bé hiện lên một tia kinh ngạc.  

Thật là ‘Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công’!  

Ánh mắt hắn ta xuyên qua cái khe trên tường, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng đang tu luyện, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.

Dưới màn đêm, di tích viễn cổ của ký túc xá vắng lặng. Lúc này, ở bên ngoài ngôi nhà đá Lâm lăng đang ở, có hai thí sinh của Học viện Kiếm Vân đang ghé vào vách tường đá nhìn trộm.  

“Đúng là thằng nhãi này đang tu luyện. Xem tình hình này, có vẻ như hắn ta đã nuốt được loại bảo vật nào đó.”  

Người đàn ông đầu húi cua cau mày, giọng điệu ghen tị.  

“Chắc hẳn hắn ta đang đánh sâu vào cảnh giới, cơ hội của chúng ta tới rồi.”  

Thanh niên thấp bé nhìn chằm chằm Lâm Lăng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa trong phòng thì cười nói: “Chúng ta giết thằng nhãi này rồi chia nhau tài nguyên thu được.”  

Các võ tu đều hiểu rõ rằng khi bọn họ đang đánh sâu vào cảnh giới, có thể nói đó chính là lúc nhạy cảm và quan trọng nhất. Nếu như vượt qua thì giống như cá chép vượt vũ môn, thực lực tăng vọt nhưng nếu như thất bại thì tu vi sẽ bị trì trệ, thậm chí còn bị năng lượng trong cơ thể phản phệ, nhẹ thì trọng thương còn nặng thì chết. Mà tình trạng hiện tại của Lâm Lăng, thanh niên thấp bé vừa nhìn là đã biết hắn đang ở thời điểm trọng yếu. Đây chắc chắn là cơ hội ra tay tốt nhất!  

“Được, giết hắn ta đi!”  

Người đàn ông đầu húi cua không hề phản đối, hắn ta gật đầu với vẻ mặt hung ác. Nói xong, trong tay hắn ta hiện lên một cái rìu, toàn thân màu vàng, lưỡi rìu dày và sắc bén. Một rìu bổ xuống chắc chắn có thể bổ người làm đôi!  

“Trước tiên đừng vội.”  

Khi người đàn ông đầu húi cua định giơ rìu lên để phá tường, đột nhiên người thanh niên thấp bé lại ngăn cản.  

“Nếu như muốn giết hắn thì sao phải lề mề làm gì?”  

Người đàn ông đầu húi cua lộ vẻ mặt dữ tợn, trầm giọng hỏi.  

“Ha ha, đừng vội như vậy, ta có cách khác để tiết kiệm sức lực.”  

Người thanh niên thấp bé hơi nheo mắt lại, hắn ta lập tức lấy ra một cái ống sắt nhỏ từ trong nhẫn không gian ra rồi cười lạnh. Ống sắt có độ dày bằng ngón tay, trên bề mặt kim loại màu đen được khắc một loại phù văn màu xanh, dường như đây là một loại phù văn phụ trợ để tăng tốc độ. Rõ ràng đây là một loại vũ khí ám sát.  

Thấy vậy, người đàn ông đầu húi cua mắt sang lên lên, nhất thời hắn ta đã hiểu được ý đồ của đối phương. Hắn ta cũng không lạ gì ám khí ống sắt này. Lần trước, hắn ta từng thấy thanh niên thấp bé sử dụng vũ khí này bí mật bắn chết hai thí sinh khác.  

Kim thép bên trong bôi thuốc độc, cùng với sự phụ trợ của phù văn phong hệ càng giúp cho tốc độ trở nên nhanh hơn. Nếu như âm thầm đánh lén thì sẽ rất khó phản ứng kịp với hình dáng nhỏ bé của cây kim độc này. Mà lúc này, trên vách tường đá có một khe nứt nhỏ vừa đủ để dùng ám khí này.  

“Nhanh lên, ta muốn nhìn đồ ở bên nhẫn không gian của thằng nhãi kia lắm rồi, rốt cuộc trong đó có chứa biết bao nhiêu bảo vật!”  

Người đàn ông đầu húi cua cười lạnh, bắt đầu thúc giục. Đôi mắt của thanh niên thấp bé lóe lên tia lạnh lùng, hắn ta lập tức đưa ống sắt tới gần khe nứt trên vách tường đá. Sau khi điều chỉnh góc độ xong, hắn ta nhắm thẳng vào đầu Lâm Lăng.  

“Thằng nhãi kia, đi chết đi!”  

Thanh niên thấp bé chế nhạo, sau đó huy động linh khí truyền vào giữa ám khí, ngón tay đặt vào chốt mở.  

Chíu!