Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 333




Trông thấy bảo bối bị cất hết đi, sắc mặt của người đàn ông cường tráng cùng với đám người trầm xuống, tất cả bọn họ đều nhìn Lâm Lăng đầy lạnh lùng.  

“Cẩn thận một chút, vừa nãy còn có hai tên không biết trốn ở đâu rồi.”  

Bên cạnh người đàn ông cường tráng có một thanh niên áo vàng đến từ Học viện Vũ Nguyên thận trọng nói. Khi nói chuyện, ánh mắt hắn ta không ngừng nhìn ngó xung quanh nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Lôi Mông đâu cả. Hắn ta cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Hắn ta mơ hồ cảm thấy lần đi săn này của bọn họ lại rơi vào bẫy của đối phương.  

“Việc gì phải sợ, chúng ta cứ giết thằng nhãi này trước đã, sau đó lại đi tìm tên kia.”  

Người đàn ông cường tráng cười lạnh, hắn ta thô lỗ nói. Hiển nhiên hắn ta rất tự tin đối với đội hình của mình, bọn họ đã theo dõi từ trước và biết được rằng Lâm Lăng có hai người. Với số lượng thành viên bên phe bọn họ, chưa nói tới chuyện đối phó với hai võ giả cấp 8, cho dù cường giả cấp 9 tới đây mà muốn thoát thân cũng chẳng dễ dàng.  

Sự lạnh lùng bên trong đôi mắt của Lâm Lăng càng tăng, hắn cũng chẳng ngạc nhiên trước sự tự tin của người đàn ông cường tráng. Bởi vì dựa vào hơi thở dao động của những người này, tất cả đều là võ giả cấp 8. Hơi thở của người đàn ông cường tráng cầm đầu cùng với thanh niên áo vàng của Học viên Vũ Nguyên rõ ràng mạnh hơn vì có thực lực cấp 8 đạt đỉnh!  

“Ngươi nên thức thời để lại lá bùa cùng nhẫn không gian lại để không phải chịu khổ thêm.”  

Thanh niên áo vàng vẫn luôn cảnh giác với dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh của Lâm Lăng, hắn ta lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”  

Lâm Lăng chẳng thèm để ý tới lời đe dọa này mà chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.”  

Nếu như không phải bận tâm vì nơi này là khu vực trung tâm, có cường giả trấn giữ thì hắn đã triệu hồi luôn bọn Kinh Kha ra giải quyết cho nhanh.  

“Còn nói nhảm với hắn làm gì, lên!”  

Trông thấy thái độ ngông cuồng của Lâm Lăng, người đàn ông cường tráng lại càng tức giận hơn, hắn ta đột nhiên quát lên đầy phẫn nộ. Hắn ta vừa nói xong, nhóm thí sinh tới từ Học viện Kiếm Vân đã lao ra đầu tiên. Bọn họ phối hợp rất ăn ý, bọn họ dần dần mở rộng ra chặn mọi đường lui của Lâm Lăng.  

Chíu!  

Tuy nhiên đúng lúc này, một đạo xé gió như xé rách không trung gào thét trong đêm đen. Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, một nam thanh niên lao về phía trước bị bắn xuyên qua ngực.  

Ầm!  

Ngọn lửa phủ trên mũi tên nổ tung khiến cho ngọn lửa bốc cháy càng dữ dội hơn và đồng thời hiện ra 4 lá bùa. Khung cảnh diễn ra đột ngột làm cho con ngươi trong mắt mọi người co rút lại.  

“Quả nhiên có trá!”  

Thanh niên áo vàng giật mình, hắn ta đảo mắt nhìn qua một ngọn đồi nhỏ cách đó không xa. Nhờ có ánh trăng, hắn ta lờ mờ nhìn thấy một bóng người khôi ngôi đứng trên đỉnh ngọn đồi nhỏ. Nhìn tư thế tay kéo cung tên, hiển nhiên một tên vừa rồi là do hắn ta bắn ra.  

Người đàn ông cường tráng cướp lấy 4 lá bùa vào tay, cộng thêm 6 lá bùa có sẵn thì hiện tại hắn ta đã thu thập được 10 lá bùa, vừa đủ tư cách thăng hạng trong cuộc chiến xếp hạng.  

Sau khi hoàn thành các điều kiện tuyển chọn, hiển nhiên người đàn ông cường tráng không còn gì phải lo lắng nữa nên hắn ta dồn tất cả sự chú ý lên người Lâm Lăng. Tiếp theo, hắn ta chỉ cần bắt được thằng nhãi này để đoạt lấy bảo bối. Sau khi hoàn thành, chắc chắn trong cuộc chiến ở chiến trường viễn cổ lần này, hắn ta sẽ thu được danh tiếng lẫn của cải!  

“Lần đi săn này, chúng ta đã bàn bạc trước rồi, mỗi bên một người.”  

Người đàn ông cường tráng nhìn sang thanh niên áo vàng nói: “Tên cung thủ kia giao cho Học viện Vũ Nguyên, còn bọn ta sẽ giải quyết thằng nhãi này!”