*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Lâm Lăng vận dụng linh thức thăm dò, đồng thời linh thức của bọn họ cũng cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Lăng.
Đối với điều này, đôi bên cũng không muốn dẫn đến xung đột gì, lúc linh thức dò xét được nhau xong cũng tự động thu về.
Nhưng ai cũng rõ ràng, bầu không khí hòa hoãn này cũng chỉ là ngắn ngủi tạm thời thôi.
“Hử? Dao động khí tức cổ quái quá.”
Lần dò xét này, trong lòng Lâm Lăng đột nhiên khẽ run, khí tức của một nhóm võ giả trong đó khiến hắn chú ý.
Khí tức này cực kì âm hàn, giây phút linh thức tiếp xúc nhịn không được rùng mình một cái.
Đó là một luồng âm lãnh xâm nhập vào tận linh hồn, phảng phất thấm vào trong đó khí của cái chết, cảm thấy vô cùng không ổn.
Vù------------!
Ngay giây phút Lâm Lăng thu lại thần thức, một luồng kình phong lạnh buốt đột nhiên dọc theo đường đi của linh thức, tốc độ nhanh như tia chớp mạnh bạo phóng đến!!
Công kích linh hồn!
Trong lòng Lâm Lăng chấn động, tinh thần lực hùng hồn trong nháy mắt mở ra tràn ngập khắp nơi, ngưng tụ thành từng tầng lá chắn phòng ngự vô hình ở trước ngực.
“Phốc phốc phốc!!!”
Nhưng mà phòng ngự của tinh thần lực cũng không có hiệu quả là bao.
Dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị dao động năng lượng bén nhọn đó đánh bại từng lớp một.
Lâm Lăng thở sâu, trực tiếp dẫn động mắt luân hồi.
Lúc nhìn thấy công kích linh hồn kia gần lướt vào cơ thể hắn, hai vòng xoáy đen trắng đã ở trong Huyệt Hải Tinh Thần. Năng lượng đang tích lũy chờ phát ra bây giờ đã trực tiếp thôn phệ tất cả.
Tiếp sau đó, Võ Ý Luân Hồi ẩn chứa quy luật thiên địa thi triển ra, trong nháy mắt vắt nát bấy cái luồng năng lượng âm lãnh xâm lấn kia.
“Công kích linh hồn mạnh quá.”
Tuy nguy hiểm đã được giải trừ rồi nhưng lúc này trong lòng Lâm Lăng vẫn còn sự sợ hãi.
Nếu như vừa rồi không sử dụng Võ Ý Luân Hồi đúng lúc thì lần công kích linh hồn này, tuyệt đối có thể khiến hắn bị thương nặng!
“Những tên đó rốt cuộc là ai vậy?”
Trong mắt Lâm Lăng bắt đầu lóe lên tia lạnh lẽo, ánh mắt lạnh thấu xương đột nhiên phóng về vị trí phía bắc.
Lúc này ở khu vực xa hơn mấy trăm trượng đang đứng hơn mười bóng người cao gầy, bọn họ đội một chiếc mũ trùm đầu như phù thủy màu đen, chỉ lộ ra nửa mặt, gương mặt trắng bệch khó bì.
Sương mù nhè nhẹ màu đen quanh quẩn quanh thân hiện lên một luồng tử khí cực kỳ âm hàn.