Vũ Liên Thiên Tôn - Thi Thể Biến Mất

Chương 2




Phần 2/4

6

Đêm tối đen như mực, sấm sét rạch ngang trời.

Trận mưa lớn vẫn chưa ngớt. Tôi bảo Trương Đại Sinh hướng camera điện thoại về phía Đông Nam.

Chỉ vài giây sau, một con cương thi người đầy lông xanh xuất hiện trong ống kính. Không giống hình tượng cương thi trong phim, con này vừa gầy vừa nhỏ. Hai chiếc răng nanh dài lộ ra trên khuôn mặt khô héo, đáng sợ. Móng tay giờ đã thành những chiếc vuốt đen sắc nhọn, sẵn sàng xé nát lồng ngực của bất kỳ ai.

Nó nhảy rất nhanh, ước tính chỉ mười mấy bước nữa là sẽ nhảy đến trước ống kính.

Trương Đại Sinh run như cầy sấy (dẽ), ông ta lúc này không thể cầm nổi điện thoại được nữa:「Đ… Đại sư, tiếp theo chúng ta nên l…làm gì giờ?」

「Chờ.」

Một tia sét đột ngột lóe lên.

Tôi cao giọng:「Máu thịt dâng Thiên Lôi, xin đuổi ma trói quỷ. Diểu Diểu Minh Minh, đất trời mù mịt. Thái Thượng Tinh, ứng biến không ngừng. Lôi Công Điện Mẫu, thấy điều ô uế, chém ngay không tha! Diệt!」

"BÙM!" Một tiếng sấm vang long trời lở đất. Con cương thi lông xanh bị nghiền ra cám.

Cảnh tượng này khiến khán giả trong phòng livestream đều choáng váng.

【Vũ Liên Thiên Tôn, vĩnh viễn là thần! 】

【Tôi mới lọt hố. Đây là phim cương thi mới à? Hiệu ứng đặc biệt khá ổn á~]

【Cương thi lông xanh: A ~ Tôi hỏng rồi ~ Xin nhặt lên, có ai sẵn sàng bế tôi lên, ôm ôm không? ~ 】

【No, thank you. 】

【Cương thi lông xanh: *cạn lời* còn chưa kịp ngầu nổi một giây nữa. 】

【Sợ chưa cương thi oh yeah~ 】


Trương Đại Sinh dựa lưng vào tường, mất một lúc lâu mới hoàn hồn:

「Đại sư Vũ Liên, con này đã chết thật chưa? Còn con nào đến nữa không?」

「Yên tâm, ông và gia đình an toàn rồi. Kẻ luyện hóa cương thi hiện tại đang bị cắn ngược, mạng hắn chưa chắc đã giữ được, không có tinh thần hay sức lực làm hại ông nữa đâu.」

Trương Đại Sinh như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất:「Tốt rồi... Nhưng mà, ai lại muốn lấy mạng tôi chứ? Còn nữa, sao hắn lại phải tốn công đánh cắp thi thể mẹ tôi??」

Tôi cầm lấy chiếc cốc trên bàn, nhấp chút nước cho nhuận giọng:

「Cung huynh đệ nằm ở lông mày. Lông mày ông dày dặn, nghĩa là anh em ruột không 2 thì cũng là 3. Dưới lông mày có hai đường, một dài một ngắn, tức là ông có một anh trai và một em trai.」

Trương Đại Sinh đầy vẻ nghi ngờ: 「Đại sư Vũ Liên, tôi có mỗi một thằng em thôi, làm gì có anh. Chẳng lẽ anh ấy không may chết yểu? Nhưng mẹ tôi chưa từng nhắc đến chuyện này...」

Tôi từ từ đáp: 「Mẹ ông đương nhiên không bao giờ muốn nhắc đến chuyện đó rồi. Bà ấy còn định bóp chết đứa bé lúc mới đẻ nữa kìa…」

7

「Tại sao?」Trương Đại Sinh hỏi lên tiếng lòng của khán giả phòng phát sóng trực tiếp

Tôi vừa định giải thích thì một người đàn ông nom na ná Trương Đại Sinh lao vào nhà từ trong cơn mưa.

「Anh ơi, tìm thấy thi thể mẹ rồi! Nó ở trong nhà Vương An Quốc!」Người đang nói là em trai Trương Đại Sinh.

Trương Đại Sinh sửng sốt: 「Vương An Quốc? Con trai “bí thư đảng ủy” cũ trong làng á? Hôm hạ huyệt anh ta còn giúp khiêng quan tài mà đúng không?」

「Đúng! Chính là anh ta! Hôm nay Nhị Cẩu lên thành phố dự tiệc cưới. Buổi tối đi về mắc mưa to. Nó không mang theo áo mưa nên tính vào trú nhờ nhà Vương An Quốc, nhà anh ta ngay đầu làng còn gì. Ai mà ngờ vừa bước vào cửa đã thấy Vương An Quốc nôn ra một búng máu rồi ngất xỉu. Thi thể mẹ thì đang đứng cạnh đó…」. Em trai Trương Đại Sinh sốt sắng nói tiếp: 「Anh, mau đi qua đó đi... Thật không biết sao cái ông Vương An Quốc này lại làm việc thất đức như vậy! Em muốn hỏi cho ra lẽ!」

Trương Đại Sinh trước hết vào phòng giải thích tình hình với vợ, sau đó mới cầm điện thoại và ô ra ngoài cùng em trai.

Mưa đã ngớt, Trương Đại Sinh lười bung ô, cứ thế đội mưa chạy. Camera xóc nảy theo những bước chân một hồi thì dừng lại bên ngoài một căn nhà hai tầng. Rất nhiều người đang túm tụm cả bên trong lẫn bên ngoài căn nhà.

Thấy hai anh em Trương Đại Sinh, người ta tự động nhường ra một đường cho họ đi vào.

Vừa vào tới phòng khách, Trương Đại Sinh đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên môi nhọn má hóp như má khỉ nằm thoi thóp trên mặt đất.

Cách đó không xa, là một con cương thi mặc áo cưới đỏ thẫm đang đứng thẳng giữa phòng.

Trương Đại Sinh lập tức quỳ xuống trước mặt cương thi áo đỏ gào khóc:「Mẹ! Con bất hiếu, để mẹ phải chịu khổ rồi.」

Em trai Trương Đại Sinh cũng quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, khóc được một lúc lại đứng dậy đá Vương An Quốc:「Cái đồ súc sinh nhà mày! Mày đào mộ mẹ tao, lại còn trộm xác. Chết đáng lắm!」

Vương An Quốc ăn trọn cú đá nên lại nôn ra mấy ngụm máu. Vẻ mặt hắn trông còn oán hận hơn cả anh em nhà Trương Đại Sinh. Hắn bị em trai Trương Đại Sinh túm cổ áo dựng dậy.

8

Vương An Quốc dồn toàn bộ sức lực nhổ một bãi nước bọt xuống đất:「Hừ! Bởi vì bà ta là một người phụ nữ lăng loàn!」
Nghe vậy, em trai Trương Đại Sinh siết nắm đấm, toan đánh hắn. Dân làng đứng xung quanh thấy tình hình không ổn nên xúm vào can. Vương An Quốc nhìn em trai Trương Đại Sinh đầy khinh bỉ: 「Xét về sinh học, mày nên gọi tao một tiếng anh trai!」

Em trai Trương Đại Sinh tức nổ đom đóm mắt: 「 Mày đang nói cái quái gì vậy?」

Lúc này, Trương Đại Sinh cũng nhớ tới lời tôi phán: 「Đại sư, ngài vừa nói tôi còn một người anh trai, chẳng lẽ chính là Vương An Quốc?」

Tôi khẽ gật.

Vương An Quốc nói tiếp:「Khi đó, cha chúng mày, Trương Trúc Trụ vào tù vì phạm tội kinh tế. Mẹ mày lại là một ả lăng loàn, vì không chịu nổi cô đơn mà đi quyến rũ bố tao. Rồi bà ta bí mật sinh ra tao. Đúng lúc cha chúng mày mãn hạn tù, bà ta liền giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi quay về đoàn tụ với ổng.

Con mụ đó thậm chí còn chưa từng nuôi tao lấy nổi một ngày! Bố tao một mình gà trống nuôi con. Bà ta bất nhân bất nghĩa như thế mà ông ấy vấn vương cả một đời! Khi bà ta còn sống bố tao đã không thể toại nguyện có được tình yêu. Bây giờ bà ta chết rồi, thì tao, con trai phải thay ông ấy thực hiện mong muốn này.」

Dân làng xung quanh xì xào bàn tán. Mặt hai anh em Trương Đại Sinh đen như đít nồi.

Trương Đại Sinh lo lắng nhìn tôi: 「Đại sư Vũ Liên, chuyện lúc đó có thật là như vậy không?」

9

Mọi người đang có mặt đều dán mắt vào màn hình điện thoại của Trương Đại Sinh, mong đợi một đáp án.

Em trai Trương Đại Sinh bồn chồn: 「Anh! Giờ mà anh còn tâm trạng trò chuyện video à?!」

「Đây là Đại sư anh tìm được trên mạng. Nếu không có Đại sư Vũ Liên thì chắc ngày này năm sau em phải làm giỗ đầu cho cả nhà anh rồi!」

Để những người có mặt có thể nghe rõ, tôi cố tình nói to hơn:

「Trương Đại Sinh, đúng là cha ông đã ngồi tù mấy chục năm trước với tội danh vi phạm luật kinh tế. Nhưng ông ấy bị gài bẫy! Kẻ chủ mưu không phải ai khác mà chính là bố của Vương An Quốc, Vương Sơn!

Lúc đó ngôi làng này được chính phủ cấp kinh phí cho một dự án xây cầu. Vương Sơn, thân là “bí thư đảng ủy”, muốn nuốt tiền công quỹ. Nhưng Trương Trúc Trụ, khi ấy là “kế toán ủy ban”, không đồng ý. Cuối cùng, Vương Sơn đã dùng thủ đoạn không sạch sẽ tống Trương Trúc Trụ vào tù.」

Nghe vậy, mấy bô lão trong làng đang đứng xung quanh liên tục gật gù:

「Tôi còn nhớ khi bị bắt, trong làng không ai tin kế toán Trương biển thủ tiền」.

「Vương Sơn làm bí thư mà dám tham ô như vậy!」

Tôi nói tiếp:「Lúc đó mẹ ông biết Vương Sơn đứng sau vụ này, nhưng bà ấy chẳng thể làm gì ngoài cầu xin lão ta. Nhân cơ hội, lão khốn nạn này đã cưỡng hiếp bà ấy. Ít lâu sau, mẹ ông phát hiện có thai. Bà ấy ngay lập tức nghĩ đến chuyện phá thai. Không may Vương Sơn biết kế hoạch và đe dọa nếu bà làm thế thì Trương Trúc Trụ sẽ không bao giờ được ngắm nhìn bầu trời ngoài song sắt nữa. Dì Trương phản kháng không xong đành phải bỏ trốn, lén lút sinh ra đứa bé này. Khoảnh khắc vượt cạn, lòng căm thù của dì Trương với Vương Sơn cũng lên đến đỉnh điểm. Thậm chí bà ấy còn muốn bóp chết đứa trẻ rồi gieo sông tự tử.」

Khu bình luận trong phòng livestream bùng nổ:

【 Ôi đậu xanh rau má! Nhìn mẹ của Trương Đại Sinh kìa! 】

【 A a a a!! Chuyện gì thế?! Tôi không dám nhìn vào bà ý!!! 】

【Xác của mẹ Trương Đại Sinh đang rơi nước mắt!!! 】

Những người ở hiện trường cũng phát hiện ra điều đó. Vài người cao tuổi sợ đến mức quỳ xuống vái lạy.

Hai hàng máu chảy ra từ tròng mắt trắng dã của cương thi, trông vừa bi thương vừa sởn da gà.

Trương Đại Sinh định đến gần lau 'nước mắt' trên mặt mẹ mình. Tôi vội vã ngăn lại: 「Không được! Thi thể mẹ ông bây giờ toàn là độc, không muốn chết thì đừng có chạm vào. Tôi đã gọi cảnh sát rồi, sẽ có nhân viên Cục Văn hóa Dân gian đến xử lý giúp ông.」

10

「Mày nói dối! Không thể nào! Không thể như thế được!」

Một tiếng hét chói tai cắt ngang lời nói của tôi.

Vương An Quốc hốt hoảng vùng dậy, giật lấy điện thoại trong tay Trương Đại Sinh.

Hắn gần như hoá điên: 「Mày là quân lừa đảo! Phường dối trá!! Mày làm sao biết được chuyện cả mấy chục năm trước?!」

Tôi thờ ơ nhìn hắn: 「Tôi không biết, nhưng dì Trương biết! Linh hồn của người đã khuất phải ít nhất bảy ngày mới có thể tiêu tan. Hiện tại, bà ấy đang nhìn ông đấy!」

Vương An Quốc không hề sợ hãi mà còn cười khùng khục:

「Mấy chục nồi bánh chưng tao chưa từng được mẹ để tâm, giờ nếu bà ấy có thể nhìn tao thì còn gì bằng! Ban đầu, tao chỉ muốn biến bố và mẹ thành cương thi để họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Không biết sao Trương Đại Sinh lại phát hiện ra thi thể đã biến mất ...」

Vương An Quốc nhìn chằm chằm như muốn lột da xé xác Trương Đại Sinh.

「Tao thực hiện kế hoạch này từng chút một từ khi bố tao nhắm mắt xuôi tay. Chúng mày đừng hòng ngăn tao! Đứa nào ngáng đường chỉ có nước chết!」

「Trương Đại Sinh, mẹ mày yêu thương mày như thế, hay là tao để bà ta tự tay tiễn mày đoạn đường cuối nhé!」

Bỗng dưng hắn sực nhớ ra điều gì, quay người nhìn tôi với ánh mắt hung tợn: 「Bố tao đâu? Bố tao đâu rồi?! Mày đã làm gì ông ấy hả?!」

【 Oắt đờ heo, sao Vương An Quốc lại hỏi bố vậy? 】

【 Đằng ấy có bị ngốc không vậy? Con cương thi bị sét đánh lúc nãy chính là bố của hắn đấy! 】

【 Kẻ hiếp dâm đã game over ! ! ! 】

【Vương An Quốc này là một chiếc yandere phiên bản Sọp Pe! Tuyệt quá hai ơi! Biến bố mẹ thành cương thi để cả nhà thương nhau! 】

【Mẹ cương thi lại nhớ con kìa! 】

Tôi lạnh lùng liếc hắn ta: 「Bố ông bị sét đánh rồi. Ông dùng máu của chính mình luyện bố thành cương thi, nên bản thân ông cũng sắp ngỏm tới nơi.」

Một nụ cười vặn vẹo lộ ra trên mặt Vương An Quốc: 「Càng hay! Ba người nhà tao có thể đoàn tụ dưới suối vàng!」

「Mơ đẹp quá nhỉ! Cha ông bị sét đánh đến một mảnh hồn cũng chẳng còn. Ông vừa luyện hoá cương thi vừa rắp tâm sát hại người vô tội, sang thế giới bên kia thì chỉ có đường bị giam dưới địa ngục thôi.」

「Còn dì Trương, sinh thời làm nhiều việc thiện nên tôi sẽ cứu bà ấy càng sớm càng tốt!」

Rất nhanh cảnh sát và nhân viên Cục Văn hóa Dân gian đã có mặt ở hiện trường. Tôi tường trình sự việc cho hai nhân viên ghi chép hồ sơ.

Ngay sau đó, người ta xử lý chất độc và nhổ hết những chiếc đinh gỗ Nam Mộc trên thi thể dì Trương.

Tôi yêu cầu Trương Đại Sinh tăng âm lượng điện thoại di động lên mức cao nhất rồi đặt nó cạnh mẹ ông ta, bắt đầu niệm Chú Cầu Siêu!

「Trời cao ban cho vạn vật cô độc.

Bốn kiếp luân hồi, vay trả trả vay.

Oan có đầu, nợ có chủ.

Tai bay vạ gió cũng thành vòng quay.

Ai buông tay trong bóng tối, ai ngã xuống dưới ánh sáng.

Thế gian công bằng cũng lắm bất công.

Đã là kẻ phàm trần thì sẽ van nài được sống.

Là nam hay là nữ đều có số phận riêng.

Hãy tự mình đương đầu sóng gió.

Nghèo đói hay giàu có đều do ta.

Hôm nay ta giúp người, ngày mai người cứu ta.

Ai gieo nhân nào thì gặt quả ấy. 」

Từ lúc tôi bắt đầu niệm, mọi người đều im lặng. Ngay khi niệm xong, có người trong đám đông chỉ vào xác dì Trương, hét lên:

「Nhìn kìa, máu trên người dì Trương biến mất rồi.」

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay, quả nhiên, máu trên người thi thể nhạt dần, làn da trở về màu nhợt nhạt vốn có.

「Trương Đại Sinh, nhanh thay quần áo cho mẹ ông đi, xe của nhà tang lễ sắp tới rồi.」

Em trai Trương Đại Sinh chạy đến trước camera: 「Cô gọi xe của nhà tang lễ tới à? Cô mau hủy yêu cầu đi, chúng tôi sẽ không hỏa táng mẹ tôi đâu.」

Nhưng giây tiếp theo, cảnh sát truyền đạt chính sách mới nhất do quận ban hành ngay tại chỗ:

「Người dân ở Huyện Ninh không được phép mai táng nữa. Từ giờ, tất cả hài cốt cần phải được hỏa táng.」

Trương Đại Sinh chân thành cảm ơn rồi ngắt kết nối, ông ta còn phải thay khăn liệm cho mẹ.