Vũ Liên Thiên Tôn - Thi Thể Biến Mất

Chương 3




Phần 3/4

11

Chuyện nhà Trương Đại Sinh về cơ bản thì đã giải quyết xong, nhưng những người xem livestream của tôi vẫn bàn tán về nó rất náo nhiệt trong khu bình luận.

Mà chủ phòng là tôi đây còn đang bị đét lai ba ngày phát sóng một lần mỗi lần bói 2 quẻ dí không trượt phát nào, vậy nên tôi đành ngậm ngùi tắt bình luận, rồi mở link “Người có duyên” xem ai sẽ là người giúp tôi hoàn thành KPI hôm nay.

Mỗi lần livestream, vì có quá nhiều người muốn xem bói thành ra sư đệ phải làm cho tôi một đường link bốc thăm trúng thưởng “Người có duyên” trị giá 1 xu. Giải thưởng 1 xu này sẽ tìm đến người thực sự cần được giúp đỡ. Ai rút trúng thì tặng tôi một "Bản đồ kho báu" tương đương với 500 tệ, tôi sẽ xem cho người đó. ("Bản đồ kho báu" là tên một loại quà ảo trên ứng dụng livestream có giá trị quy đổi tiền mặt mà người xem có thể tặng cho chủ phòng livestream.)

Hôm nay sau Trương Đại Sinh thì người trúng thưởng thứ hai có ID là “Nữ sinh Tiểu Thỏ”.

Tôi gửi tin nhắn riêng cho “Nữ sinh Tiểu Thỏ” hỏi cô ấy có tiện kết nối video không. Nếu không tiện thì gửi ảnh chân dung FULL HD cho tôi cũng được.

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” nhanh chóng trả lời tin nhắn:

【Em xuất hiện trước camera được ạ. Nhưng bây giờ muộn quá, ký túc xá của bọn em tắt đèn hết rồi. Mai chúng ta liên hệ được không ạ? 】

【Được chứ. 】

Trả lời “Nữ sinh Tiểu Thỏ” xong, tôi thông báo với các khán giả trong phòng livestream:

「Khuya quá rồi, vị khách số hai của chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Hẹn mọi người 8 giờ sáng mai quay lại xem bói tiếp nhé.」

Tôi đóng live, mặc kệ người xem kêu gào đòi kéo dài thời gian phát sóng.

12

Tám giờ sáng hôm sau, tôi nhắn hỏi “Nữ sinh Tiểu Thỏ” xem cô ấy đã sẵn sàng chưa. Khi nhận được tín hiệu “ok” tôi liền xin quyền kết nối với cô ấy.

Vài giây sau, “Nữ sinh Tiểu Thỏ” chấp nhận lời mời. Một cô gái khoảng 20 tuổi xuất hiện trên màn hình. Cô ấy ngồi trước bàn, đằng sau là giường gỗ, có vẻ như đang ở trong ký túc xá.

Vẻ đẹp ngập tràn thanh xuân của cô gái khiến phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.

【Chị gái xinh đẹp, em đang sơn tường nhà màu tím thì chợt nhìn thấy chị. Phấn khích quá em làm đổ sơn. Giờ em cũng tím luôn rồi! 】(tím LGBT á mấy bà.)

【Em ơi em có phải con lai Ý và Trung không? Sao anh lại thấy em giống người trong lòng anh thế! 】(chơi chữ Ý Trung Nhân = người trong lòng)

【Tôi đã gặp cô này ngoài đời rồi. Cổ vô cùng mất lịch sự luôn, xông thẳng vào tim tôi mà không thèm xin phép! 】

"Nữ sinh Tiểu Thỏ" cười rạng rỡ, vẫy tay chào khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:

「Xin chào chủ phòng, xin chào mọi người, cũng cảm ơn lời khen của mọi người ạ.」

Cô gái tặng tôi một "Bản đồ kho báu" làm phí gieo quẻ. Tôi hỏi như thường lệ: 「Xin chào, bạn muốn xem gì?」

"Nữ sinh Tiểu Thỏ" vẻ mặt ngây thơ: 「Thật ra hôm qua em tình cờ đi vào phòng phát sóng này. Đúng lúc mọi người đang tranh nhau ấn link nên em cũng tham gia cho vui. Chứ em cũng không định xem gì…」

【Tôi tuyên bố em không phải người trong lòng tôi. Em là người Châu u! Tôi tranh gãy tay cũng không được chọn! 】(người Châu u: ý chỉ may mắn)

【Nói thật nhé, tôi là lập trình viên cấp 7 của một công ty đầu ngành. Tôi chưa từng thấy loại code viết ra cái link đó bao giờ. 】

【Thôi ông bên trên đừng điêu đi, lập trình viên cấp 7 làm sao có thể dậy lúc 8 giờ được? 】

【À thì, tôi vẫn phải đi làm mà? 】

"Nữ sinh Tiểu Thỏ" dùng bàn tay nhỏ bé ôm cằm: 「Hay là, chị chủ phòng, chị xem tướng cho em đi!」

13

Tôi khẽ gật rồi bắt đầu phân tích khuôn mặt cô ấy:

「Trán em cao, rộng, đôi mắt kiên định trong sáng. Em có thành tích học tập xuất sắc. Văn Khúc Tinh chiếu sáng giữa mày. Em đang theo học một trường đại học top đầu."

"Nữ sinh Tiểu Thỏ" gật đầu như bổ củi: 「Uầy, thảo nào chị có nhiều followers như vậy. Chị nói chuẩn thật đấy! Em đang học Đại học Golden State và chuẩn bị tốt nghiệp rồi ạ.」

【Đại học Golden State thuộc nhóm 985 đúng không? Em gái xịn thật đấy! 】

【Con nhà người ta! 】

【Sinh viên năm cuối trường Golden State, làm quen với mình được không?! 】

【Em ơi, đừng tin nó lừa đấy! 】

Ánh mắt tôi bất chợt chú ý đến cổ "Nữ sinh Tiểu Thỏ". Ngay lập tức lông mày nhíu lại:

「Chiếc bùa trên cổ em ở đâu ra vậy?」

"Nữ sinh Tiểu Thỏ" chạm vào chiếc bùa đang đeo một cách vô thức: 「Đây là quà bạn cùng phòng tặng em. Cậu ấy tên Sa Sa ạ.」

「Bạn cùng phòng của em có vấn đề!」

「Sao có thể như thế được? Chị chủ phòng, chị có nhầm không vậy? Sa Sa và em ở cùng nhau được hai năm rồi. Cậu ấy đối xử với em tốt lắm!」

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bùa, rồi nói thẳng: 「Tấm bùa Phật... không, nên nói chính xác là tấm bùa Âm này, đã bị nhúng qua dầu xác. Dầu đó đến từ một đứa trẻ còn chưa chào đời. Oán khí của đứa bé trên tấm bùa sắp sửa ngưng tụ thành thực thể... 」

【Dầu xác của thai nhi? Chỉ gõ chữ thôi tôi cũng suýt đứng không vững rồi! 】

【Tôi năm nay bảy chục tuổi rồi, từng ấy năm sống ở Đông Nam Á chưa thấy tấm bùa Phật nào trông tà ác như này cả, chắc chắn là hàng pha kè. 】

【Bác bên trên ơi, hàng riêu và hàng pha kè khác nhau thế nào? 】

【Tôi cũng rất tò mò...]

【Biết nhiều hại thân! Đừng hỏi nữa! 】

Thấy nhiều người hỏi về bùa Âm trong khu bình luận, tôi giải thích:

「Bùa Phật cũng có bùa this bùa that. Loại bùa chính tông phải do một tu sĩ tu hành Phật pháp có thâm niên làm bằng tro hương và bột kinh thỉnh từ chùa. Mặt khác, bùa Âm được một số Hàng Đầu Sư sử dụng dầu xác, đất mộ, da của người chết tạo ra」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” vẫn còn nghi ngờ: 「Nhưng em đeo cái bùa hộ mệnh này lâu lắm rồi, chẳng có chuyện gì xấu xảy ra cả.」

「Chỉ chưa đến lúc thôi…」 Tôi nghiêm túc nói, 「Chị có thể quan sát ký túc xá của em một chút được không?」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” thoáng do dự nhưng rồi cũng chuyển sang camera sau để tôi có thể xem phòng ký túc của cô ấy.

Đây là phòng ký túc cho hai người.

Giường và bàn học của “Nữ sinh Tiểu Thỏ” ở một nửa phòng, đồ đạc bày biện không có gì khác thường. Ngay khi camera điện thoại hướng về phía nửa phòng còn lại của Sa Sa, đến tôi cũng bất ngờ.

Bàn và giường bày đầy những con búp bê các loại đủ kích cỡ, đến góc phòng cũng có.

【Chỗ này chắc phải tầm mấy chục con! 】

【Bạn cùng phòng của em gái chắc phải thích búp bê lắm nhỉ? 】

【Đệch! Sao tôi cứ có cảm giác rợn rợn người! 】

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” trả lời bình luận: 「Sa Sa còn có một con búp bê khác nữa. Cậu ấy cưng nó lắm, đi đâu cũng mang theo. Cái đám ở đây chỉ là đồ chơi cậu ấy mua cho con búp bê đó thôi.」

Tôi tế nhị hỏi: 「Bạn cùng phòng em có bao giờ hỏi em những câu hỏi kỳ lạ không? Kiểu như nếu mình muốn nuôi một con búp bê trong phòng, cậu có đồng ý không?」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” nghe vậy rất ngạc nhiên: 「Có ạ! Ngày đầu tiên nhận phòng Sa Sa có hỏi em, cậu ấy có thể cho em gái nuôi mình ở chung phòng ký túc xá được không? Lúc đầu em còn tưởng bố mẹ cậu ấy ly hôn, nên không có ai chăm sóc em gái. Cho đến khi cậu ấy lôi từ trong ba lô ra một con búp bê Tây Dương...」

「Sa Sa giải thích với em rằng ở quê cậu ấy búp bê còn được gọi thân mật là em gái nuôi.」

Tôi hỏi lại: 「Vậy em đồng ý với cô ấy à?」

「Vâng!」“Nữ sinh Tiểu Thỏ” gật đầu đáp:「Tuy em không lý giải được phong tục quê họ, nhưng em nghĩ cần phải tôn trọng sở thích của người khác.」

Tôi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: 「Nhưng con búp bê cô ấy nuôi thực sự là em gái ruột của cô ấy!」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ”: ? ? ?

Khán giả: ? ? ?

「Chị chủ phòng, chị đừng trêu em! Búp bê của Sa Sa có hơi nặng thật, nhưng nó thực sự chỉ là một con búp bê bình thường.」

Tôi bất lực thở dài: 「Em không tin chứ gì, chị chứng minh cho em xem.」

14

「Em tháo bùa m trên cổ ra trước đã, sau đó tìm một cặp tai nghe.」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” nhanh chóng tìm được tai nghe. Nhưng cái bùa Âm trên cổ tháo thế nào cũng không ra.

Cô ấy định tìm kéo cắt, tôi vội vàng cất tiếng: 「Đừng tìm nữa! Em trốn lên giường trước đi đã. Lát nữa cho dù nhìn hay nghe thấy gì cũng không được phát ra tiếng động, nghe chưa?」

Giường của “Nữ sinh Tiểu Thỏ” treo rèm dày, chỉ cần không mở ra thì chắc chắn không thể nhìn thấy bên trong.

Tôi niệm Chú Ẩn Tức dùng để che giấu hơi thở cho cô ấy rồi nói:「Bật camera sau rồi hướng điện thoại sang chỗ giường Sa Sa.」

“Nữ sinh Tiểu Thỏ” hơi hé hé rèm, quay camera điện thoại về phía cửa ký túc xá. "Cạch!" Tiếng chìa khóa xoay ổ vang lên. Một cô gái dong dỏng có đôi mắt sẫm màu và chiếc mũi cao bước vào.

Cô ta đeo một chiếc ba lô quá khổ đến mức khiến cả người chúi về phía trước mỗi khi bước đi. Một luồng khí đặc sệt tà ác bao trùm từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Sa Sa cẩn thận đặt ba lô xuống, lấy ra con búp bê rồi bồng nó trên tay như đang bế một đứa trẻ.

Con búp bê mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ màu đỏ với họa tiết chấm bi trắng. Trán nó nhô ra, mũi tẹt. Hai con mắt đen kịt như hai cái lỗ sâu hút, trông quái dị khó tả.

Sa Sa dường như sực nhớ ra gì đó, cô ta liên tục gọi:

「Lâm Tuyết? Lâm Tuyết ơi? Cậu có đó không??」

Lâm Tuyết chắc hẳn là tên thật của “Nữ sinh Tiểu Thỏ”, nhớ lời tôi dặn, cô ấy không dám đáp lại.

Sa Sa vừa gọi to vừa đi về phía giường của “Nữ sinh Tiểu Thỏ”. Nhưng đi được nửa đường, cô ta chợt khựng lại.

Nhìn chằm chằm vào mắt con búp bê, tự nhủ: 「Em nói Lâm Tuyết không ở trong phòng hả?」

Con búp bê như sống dậy, chớp chớp mắt.

【Con búp bê đó vừa chớp mắt phải không? 】

【Tôi cũng thấy ...】

【Tôi cứ tưởng mình hoa mắt chứ! 】

【Tôi ra ngoài đứng dưới ánh nắng chói chang xem livestream đây...】

【 + 1 】



Sa Sa hôn lên trán búp bê: 「Em đói không? Chị lấy món xôi xoài em thích cho em ăn nhé.」

Nói xong liền đặt con búp bê lên ghế đẩu.

Sa Sa rót một cốc nước nhỏ, đổ xuống đất. Rồi tự kéo một cái ghế khác đến ngồi cạnh con búp bê, đút xôi cho nó.

【Đờ mờ! Nhìn kìa!! Bát xôi vơi đi thật kìa? 】

【C… các cụ bảo ma quỷ không ăn được thức ăn trần thế cơ mà?! 】

【Tôi khẳng định bát xôi đã ít hơn lúc nãy! 】

Khu bình luận liên tục bàn tán sôi nổi. Trái lại, “Nữ sinh Tiểu Thỏ” a.k.a đương sự đang nằm sấp sau rèm, không dám ho he mảy may.

Bởi vì Sa Sa và con búp bê bắt đầu cãi nhau to rồi.