Vũ Tôn

Chương 166: Chương 165: Hai nàng dâu ???




Vũ Tôn để mặc hắn ngây người, dẫn theo đám Bảo Nhi tiếp tục tiến sâu vào Vũ gia.

Đám người Bảo Nhi cực kì ngạc nhiên. Thế là thế quái nào mà cả Vũ gia xem Vũ Tôn như người xa lạ. Từ hộ vệ, nô tỳ cho tới thành viên trực hệ?

Gia tộc này có vẻ kì lạ nha. Hay chính sự kì lạ như thế lại có thể tạo nên yêu nghiệt? Có lẽ sau này nên áp dụng cho gia tộc mình.

Mặc dù không có thần thức nhưng mà linh cảm cho hắn biết phụ mẫu hắn giờ này đang ở Đại điện gia tộc.

Hắn phức tạp nhìn một lượt mọi nơi trong tầm mắt sau đó sải bước tới Đại điện.

Đại điện Vũ gia so với bảy tháng trước rộng lớn và tráng lệ hơn hẳn. Cánh cửa Đại điện đang đóng chặt, bên ngoài có không ít hộ vệ đang đi lại canh gác.

Chắc là gia tộc đang họp bàn chuyện gì đó.

Vũ Tôn trực tiếp tiến thẳng vào dãy bậc thang tiến lên Đại điện.

- Đứng lại. Không có lệnh của gia chủ thì không được phép vào Đại điện nghị sự.

Một tên hộ vệ ngay lập tức chặn đường hắn, sau đó mấy tên khác cũng ánh mắt bất thiện tiến tới.

- Đúng là kì hoa, làm sao thằng này vào nhà mà ai cũng ngăn hắn vậy trời =))

Chan nhịn hết nổi tức cười sằng sặc.

- Ngươi có thôi đi không.

Cún nện cho Chan một cái ngã lăn xuống đất.

- Các ngươi mau chóng rời khỏi đây. Đây không phải nơi các ngươi quậy phá. Nếu không đừng trách chúng ta nặng tay.

Tên hộ vệ chặn đầu đã lấp lóe sát khí. Rõ ràng đây là Đại điện nghị sự của gia tộc, bên trong có hai Võ Thánh cường giả mà lại có kẻ cả gan tới làm trò là chuyện không chấp nhận được.



- Ngoài kia có chuyện gì vậy?

Bên trong phòng nghị sự một tên Trưởng Lão nghe thấy tiếng ồn hỏi.

Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích ngồi trên vị trí gia chủ, gia chủ phu nhân đang chăm chú nhìn một đống giấy tờ sổ sách nên không hề để ý tới bên ngoài ồn ào. Tới khi tên Trưởng Lão kia cất tiếng hai người mới ngẩng đầu lên.

- Để ta ra xem sao. Lại có kẻ cả gan tới gây sự.

Một vị Trưởng Lão khác đứng dậy khuôn mặt tức giận định ra ngoài.



- Phụ thân, Mẫu thân, hài nhi đã trở về.

Đột nhiên từ bên ngoài Vũ Tôn hét lớn lên.

Mấy tên hộ vệ tái mặt.

Trương Nhược Tích lập tức làm rơi cuốn sổ trên tay. Vũ Thiếu Dương cũng há hộc miệng vội vàng đứng dậy.

- Tôn nhi, Tôn nhi của ta.

Trương Nhược Tích bất chấp tất cả vứt hết mọi việc sang một bên chạy vội ra ngoài cửa. Vũ Thiếu Dương cũng đuổi theo sau.


- Giọng nói này, là Tôn nhi sao?

Một vị Trưởng Lão khác ánh mắt phức tạp nhìn mọi người.

Trước kia, khi Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích chưa bộc lộ thực lực thì Vũ Tôn trong mắt họ là một cái đinh, nói gì đến thân thiết gọi Tôn Nhi. Nhưng mà Cây có bóng, nhà có nóc. Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích là Võ Thánh, bọn họ nào dám xem thường Vũ Tôn nữa.

- Mau ra bên ngoài xem.

Một vị khác cố gắng mỉm cười nói.

- Tôn nhi, Tôn nhi …

Trương Nhược Tích bất chấp thất thố chạy vội ra như sợ Vũ Tôn sẽ đi mất.

- Kéttttt …

Cánh cửa mạnh mẽ bị mở toang. Trương Nhược Tích hớt hải lao ra đầu tiên. Ngay lập tức thân ảnh Vũ Tôn đập vào mắt nàng.

Cho dù hắn có lớn bao nhiêu, thay đổi thế nào thì hắn vẫn là nhi tử của nàng. Làm sao có chuyện nàng không nhận ra hắn.

Lập tức, hai hàng nước mắt của hạnh phúc lăn dài trên má Trương Nhược Tích.

- Mẫu thân. Hài nhi bái kiến mẫu thân

Vũ Tôn mừng rỡ nhìn Trương Nhược Tích gọi, sau đó cúi đầu hành lễ. Hắn có thể không cúi người với trời, với đất, với bất kì ai nhưng mà phụ mẫu thì hắn có chết cũng sẽ làm.

- Tôn nhi, đúng là Tôn Nhi của ta thật rồi.

Trương Nhược Tích vội vã chạy đến đỡ hắn sau đó ôm thật chặt.


Tình mẫu tử giờ phút này mạnh mẽ bộc phát. Vũ Tôn cũng rưng rưng nước mắt. Đã bảy tháng hắn chưa gặp Trương Nhược Tích. Chưa bao giờ hắn xa gia đình mình lâu đến vậy.



Hai mẫu tử ôm nhau suốt mấy phút. Vũ Thiếu Dương đứng sau mỉm cười, cố gắng giấu đi chút nước mắt đang rỉ ra ở khóe mắt.

Mấy vị Trưởng Lão cũng nhìn hai người, không ai lên tiếng.

Bảo Nhi, Chan, Dương, Cún, Tiểu Tam, Trương Dực im lặng không nói gì. Nhìn hai mẫu tử Vũ Tôn như vậy trong lòng bọn chúng cũng nổi lên ngổn ngang cảm xúc.

- Được rồi, hai người định đứng đây đến lúc nào. Nhược Tích, nhi tử đi xa vất vả, hãy đưa con về phòng nghỉ ngơi.

Vũ Thiếu Dương phá tan bầu không khí im lặng.

- Đúng rồi, chút nữa ta quên. Mẫu thân xin lỗi Tôn nhi. Đi nào, chúng ta về nhà.

Trương Nhược Tích sực tỉnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Vũ Tôn xem hắn có mệt mỏi không.

- Hài nhi tham kiến phụ thân.

Vũ Tôn cúi người chào Vũ Thiếu Dương.

- Tôn nhi ngoan, mau đứng thẳng lên.


Vũ Thiếu Dương vội đón lấy hắn, không để hắn cúi người.

- Vũ Tôn xin chào các Trưởng Lão.

Hắn nhìn tới mấy vị Trưởng Lão phía sau chào, nhưng hiển nhiên không làm như đối với Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích.

- Tiểu Tôn đã trở về sao.

Mấy vị Trưởng Lão kia cũng nhao nhao mở miệng.

Trương Nhược Tích lúc này mới chú ý tới mấy người đứng sau lưng Vũ Tôn. Đặc biệt khi nhìn tới Bảo Nhi cùng Cún ánh mắt nàng sáng rực lên.

- Tôn nhi, đây là ?

- Đay là bằng hữu tốt nhất của Tôn nhi ở học viện. Lần này ta trở về gia tộc có mời bọn họ tới.

- Mau mau, vậy mà không nói sớm. Ngươi thật là. Các cháu chắc đã mệt mỏi rồi, Thiếu Dương huynh còn không nhanh chóng sắp xếp cho chúng nó nghỉ ngơi.




Trương Nhược Tích nhìn Vũ Thiếu Dương ánh mắt trách móc.

Vũ Thiếu Dương cười khổ. Hắn đâu có làm gì vậy mà lại bị đối xử như thế. Đúng là mẫu thân coi trọng nhi tử hơn trượng phu mà.

Hắn ngay lập tức sai người đi chuẩn bị phòng cho nhóm Bảo Nhi.

Còn Vũ Tôn thì đi theo Trương Nhược Tích trở về căn phòng của hắn trước đây để mẫu tử tâm sự. Tuy địa vị của Trương Nhược Tích và Vũ Thiếu Dương đã thay đổi hoàn toàn nhưng bọn họ vẫn ở lại nơi đã sống mười lăm năm nay.

- Tôn nhi, mau vào đây. Ngươi về sao không báo cho mẫu thân một câu. Đúng là trai lớn thì không cần phụ mẫu nữa rồi.

- Không phải mẫu thân. Trong lòng ta phụ thân và mẫu thân không bao giờ là không cần.

Vũ Tôn vội vã thanh minh.

- Ha ha, đồ ngốc. Ta chỉ đùa con thôi. Không ngờ vẫn ngố như trước kia. Nói mau, hai tiểu cô nương kia là gì với con.

Trương Nhược Tích đẩy cửa phòng Vũ Tôn, chưa đợi hắn ngồi ấm chỗ đã vội vã hỏi.

- Ý mẫu thân là cún với Bảo Nhi ạ. Bọn họ chỉ là bạn đồng học với nhi tử.

Vũ Tôn méo mặt đáp. Không biết Trương Nhược Tích đang nghĩ cái gì nữa.

- Ta xem hai cô nương ấy vừa mắt quá. Rất xinh đẹp, đáng yêu, xứng với con trai của ta. Hơn hẳn con nhóc Lâm Khả Nhi kia. Ta rất ưng hai nàng làm con dâu. Con đừng để vuột mất nghe chưa. Cả hai tuy còn hơi nhỏ tuổi nhưng mà đã ra dáng mỹ nhân rồi. Hay là con dẫn bọn chúng về để ra mắt ta? Vậy thì khỏi cần, con muốn cưới ngay bây giờ cũng được. Tôn nhi giỏi quá, mới có mấy tháng đã mang về cho ta hai nàng dâu. Nhanh lên cho ta còn bế cháu.

Trương Nhược Tích ánh mắt đầy mong chờ nhìn Vũ Tôn.

- !!! … !!!

Vũ Tôn triệt để há hốc miệng rồi. Mẫu thân của hắn quả là cực phẩm a. Rõ ràng chỉ là bạn học từ khi nào biến thành con dâu rồi ???