Vũ Tôn

Chương 167: Chương 166: Kiếp nạn sắp tới.




- Mẫu thân, bọn họ chỉ là đồng học của ta.

- Hừ, ta nhìn hai cô nương kia có vẻ thích con. Ta ra lệnh cho con phải đem hai nàng về Vũ gia nếu không đừng trách ta đánh sưng mông.

- Này… Tại sao phụ thân lại chỉ có một mình mẫu thân mà mẫu thân lại bắt ta phải đem hai nàng về Vũ gia?

Vũ Tôn nghi hoặc nhìn Trương Nhược Tích hỏi.

- Hừ, phụ thân ngươi dám có người thứ hai sao. Hắn mà dám đem yêu nữ nào về nữa ta sẽ cắt luôn cái đó của hắn.

Trương Nhược Tích tức giận nói.

- Cái đó là cái gì ạ?

Vũ Tôn ngây thơ hỏi.

- Cái đó … Là cái đó. Thôi, con mau nói cho ta mấy tháng nay có chuyện gì. Ồ, tu vi của con vậy mà đã mạnh ngang bằng Ma Pháp Sư tam phẩm rồi?



Trương Nhược Tích kinh ngạc nhìn Vũ Tôn. Mải nói chuyện nàng quên mất không kiểm tra tu vi của Vũ Tôn thế nào, cho nên giờ phút này hết sức kinh ngạc.

Vũ Tôn đem những chuyện hắn đã trải qua trong bảy tháng tóm tắt lại cho Trương Nhược Tích nghe không giấu diếm điều gì, kể cả chuyện bản thể độ kiếp suýt chết. Trương Nhược Tích nghe đến đó tuy rằng Vũ Tôn không sao nhưng cũng cực kì sợ hãi, nắm lấy tay con trai mình như sợ hắn sẽ biến mất.

Nàng biết, linh cảm của nàng việc Vũ Tôn xảy ra chuyện cách đây gần mười ngày hoàn toàn là có thật.



Nghe tới Vũ Tôn xuất sắc giành ngôi Quán quân Nam Thiên Học Viện Tân sinh Đại hội nàng vui mừng không ngớt. Nàng biết con trai nàng không phải là phế vật, chẳng qua chưa tới lúc hắn tỏa sáng mà thôi. Đến khi hắn đã phát ra hào quang, Thiên địa này không ai có thể giữ hắn được.

Sau đó hai người cùng với Vũ Thiếu Dương cùng nhau nói một số việc của Vũ gia hiện tại, sự biến đổi của Thiên địa qua loa đại khái. Cuối cùng là cảm ơn Xích Huyết Hoàng trong thời gian qua đã giúp hắn tương đối nhiều.

Vân nhi nghe tin anh trai xuất hiện liền ngừng việc tu luyện lại, hấp tấp đi tới nhào vào lòng hắn khóc nức nở. Vũ Tôn nhẹ nhàng xoa đầu em gái, ôm nó thật chặt không muốn rời.

Trưa hôm đó, vốn Vũ Thiếu Dương định tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho Vũ Tôn cùng bạn hắn nhưng mà Vũ Tôn đã từ chối, chỉ cần một bữa cơm gia đình nhỏ là được rồi.


Vì vậy, một bàn tiệc chỉ có mười người gồm riêng gia đình Vũ Tôn cùng sáu người Bảo Nhi mà thôi.

Trong bữa ăn, Trương Nhược Tích cực kì chiếu cố Bảo Nhi cùng Cún. Nàng ngồi giữa hai người, liên tục gắp thức ăn và hỏi han chút chuyện. Càng xem càng thấy vừa mắt với hai cô nương này, chỉ mong Vũ Tôn làm sao nhanh đưa họ về làm dâu của Vũ gia.

Đôi lúc nàng còn cố tình nói mấy câu đầy ẩn ý khiến Vũ Tôn chỉ biết cúi gằm mặt ăn không hé miệng được, còn bọn Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực thì mím môi cười không ngớt.

Chan vốn dĩ chỉ trêu đùa không biết tại sao Vũ gia lại sinh ra một tên biến thái như Vũ Tôn nhưng mà khi biết đáp án lại làm bọn chúng kinh ngạc không ngớt.

Trương Nhược Tích không dấu diếm đem chuyện hắn mười lăm năm phế vật ra sao kể qua một lượt. Nàng kinh nghiệm sống không ít, hiển nhiên thừa cảm nhận được tình cảm bằng hữu của bọn chúng thực lòng ra sao cho nên không ngại giữ lại điều gì. Hơn nữa chỉ cần hỏi một chút người khác thì chuyện hồi nhỏ của hắn khắp Minh Dương Trấn này ai chẳng biết.

- Mười lăm năm không thể tu luyện. Này, chẳng phải hắn mới bảy tháng đã từ một kẻ không có nguyên lực biến thành ba mươi cấp hồn sĩ ?

Dương khiếp sợ nhìn Vũ Tôn như quái thai.

Tiểu Tam, Chan, Trương Dực cũng á khẩu nhìn hắn. Tốc độ này có … biến thái quá không.




Còn Cún khi nghe đến đoạn Vũ Tôn đánh đập Vũ Lương sau đó bị ép nhảy xuống dưới Hắc Nhai Vực mà ngay cả cường giả Võ Vương cũng chắc chắn phải chết thì tái mặt lại sợ hãi, đưa ánh mắt nhìn qua Vũ Tôn. Nghĩ tới hắn mười lăm năm chịu không ít đau khổ, vất vả, nghe người khác khinh thường, sỉ nhục nàng không tự chủ được nước mắt chảy ra.

Bảo Nhi thì vẫn ít nói như trước đây, nhưng mà trong mắt nàng cũng có lóe ra chút gì đó lo lắng.



Việc Vũ Tôn trở về Vũ gia nhanh chóng được mọi người biết đến. Hắn biến mất bảy tháng không ai rõ, cho nên lập tức gây xôn xao khắp gia tộc. Đa phần mọi người không có ai coi trọng hắn như trước kia. Phế vật mười lăm năm, há có thể thay đổi trong vài tháng. Nếu như hắn thay đổi được trước đây Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích đã giúp hắn rồi chứ không cần chờ tới bây giờ.

Thậm chí ngay cả đám người Bảo Nhi cũng bị gán thành một dạng với Vũ Tôn. Ngoài phế vật, Ngưu tầm ngưu mã tầm mã làm gì có ai lại muốn kết bạn với một tên không thể tu luyện.

Chỉ trừ số ít, ví dụ như tên hộ vệ đội trưởng Vũ Tôn gặp ngoài cổng Vũ gia là nghĩ khác. Bởi vì Nam Thiên Học Viện không phải là nơi thích đến thì đến, không thích thì thôi.

Do uy quyền của hai phụ mẫu hắn, cho nên chuyện Vũ Tôn bị bắt nạt như trước đây đã không còn nữa. Kể cả hắn đi đâu thì ai thấy hắn cho dù muốn hay không cũng phải chào hỏi.


Vũ Tôn tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi về gia tộc ở bên Trương Nhược Tích cùng Vũ Thiếu Dương, Vân Nhi. Sau này thời gian hắn ở nhà ngày càng ít, cho nên hắn không muốn lãng phí giây phút nào.

Nhưng mà mọi sự lại không bình yên như vậy đối với hắn.

Một đám người xuất hiện, đem không gian phong tỏa vây lấy hắn cùng Xích Huyết Hoàng. Trong đó có hai người Xích Huyết Hoàng nhìn thấy lập tức như muốn phát điên.

Hai người chiến đấu long trời lở đất với đám người kia, vô số nơi bị phá hủy, biển cả có chỗ bị bốc hơi, núi non san bằng.




Cuối cùng, Xích Huyết Hoàng gần như kiệt quệ toàn bộ Linh hồn lực, Vũ Tôn bị thương nặng lung lay không vững.

Nhưng mà đối phương vẫn còn hai người, chính là hai kẻ mà Xích Huyết Hoàng cực kì cừu hận kia.

Đột nhiên nữ tử nhắm chặt hai mắt lại như cắn răng đưa ra quyết định cực kì khó khăn.

Nam tử đang cười như điên dại, trên tay hắn là Xích Huyết Kiếm của Xích Huyết Hoàng đã bị cướp đoạt. Đột nhiên nữ tử đem cây trâm trên đầu mình lấy ra, trong lúc không ai ngờ được và nam tử kia không đề phòng liền đâm vào tim của trung niên nhân.

Trung niên nam tử quay đầu nhìn nàng, ánh mắt không thể tin được. Sinh cơ trên người hắn nhanh chóng bị xóa đi.

- Xích Huyết ca, muội xin lỗi.

Nữ tử cực kì xinh đẹp nhìn Xích Huyết Hoàng nước mắt chảy ra nói. Sau đó cây trâm kia cũng được nàng đâm vào trái tim của mình.

Vũ Tôn đang trên giường giật mình bừng tỉnh.