Chương 27: Phi điểu
Nghe ông Nguyễn Cừ nói vậy Hoàng Mộc hoàn toàn bị bất ngờ, nhân loại vì sao phải chịu cảnh nô lệ, không dám phản kháng, chính là bởi sinh mạng mỗi người bị lũ octopieus nắm trong tay, thông qua nhện quỷ tùy ý chúng diệt sát.
Hoàng Mộc hướng ông Nguyễn Cừ cung kính nói:
-Nhờ ông giúp cháu dấu kín chuyện này.
-Cháu yên tâm ta sẽ không kể với ai, cũng vì vậy ta mới phải chạy ra đây nói chuyện, công lao cháu cứu anh trai và dân làng ta cảm ơn còn chưa hết, thân già này chỉ muốn sống yên ổn đến hết đời thôi.
-Cảm ơn ông, sau này có dịp cháu sẽ đến thăm ông
-Haha hẹn ngày tái ngộ, chúc cháu và mọi người thượng lộ bình an.
Hoàng Mộc nhìn theo ông Nguyễn Cừ đến khi ông vào thôn mới quay đi, cậu tin tưởng ông sẽ không tiết lộ chuyện này với ai. Qua cử chỉ, nét mặt, lời nói Hoàng Mộc nhận ra sự phúc hậu của ông, với lại nếu chuyện này lộ ra sợ rằng không chỉ riêng Hoàng Mộc mà cả làng Hoa Ban đều bị liên lụy, không ai được lợi ích gì.
Minh Nguyệt thấy Hoàng Mộc quay về, tò mò hỏi:
-Ông Nguyễn Cừ nói chuyện gì với bồ thế?
-Nhện quỷ trong tim mình đã bị nọc độc của rết khổng lồ ăn mòn, nói cách khác bây giờ bản thân mình không còn bị nhện quỷ đeo bám.
Cả bọn nghe xong, một hồi sau mới hết sức sửng sốt
Lôi Viêm vẻ mặt vui vẻ:
-Thật là nhân họa đắc phúc, cơ duyên xảo hợp thế nào mà nhện quỷ c·hết đi, Hoàng Mộc thì bình an.
Đổng Kiếm tiếp lời:
-Mình nghe nói mọi biện pháp để lấy nhện quỷ ra khỏi cơ thể đều bị nó phát hiện rồi cắn vỡ tim, trước đây đã có hàng nghìn người thử nhưng không có ai sống sót.
Ngọc Lan: Chắc hẳn nhện quỷ bị t·ấn c·ông bất ngờ, không kịp phản ứng, lũ Octopieus có nằm mơ cũng không nghĩ ra có người chịu v·ết t·hương như vậy mà vẫn sống sót.
-Hi hi Mộc nhà ta ăn ở hiền lành được tổ tiên phù hộ. Minh Nguyệt phụ họa thêm
-May nhờ có Huyết cốt đan hỗ trợ nếu không mạng mình khó giữ rồi.
Hoàng Mộc vừa nói vừa sờ tay vào bọc vải bên hông, bên trong là tờ giấy ghi lại đan phương và một lọ huyết cốt đan, ông Nguyễn Cừ đã giao nó cho cậu khi cả bọn rời đi.
-Làng Hoa Ban này thật thú vị, Nguyệt đã đi hỏi cụ Hoàng Cần về chuyện Hoa Ban báo, cụ kể lại rằng cách đây nhiều năm, trong một lần dân làng bị hung thú t·ấn c·ông, Hoa Ban báo đã xuất hiện giải nguy, từ đó dân làng lập đền thờ, mỗi tháng cúng tế đầy đủ, Hoa Ban báo cũng rất linh, vật phẩm cúng tế nó đều nhận hết.
-Có vẻ như trong hoàn cảnh bị áp bức, sinh tồn khắc nghiệt, những sinh mạng còn lại của trái đất đã xuất hiện mối liên hệ nào đó để dựa dẫm, bảo vệ nhau, cùng tồn tại.
Vẻ mặt ông cụ non của Hoàng Mộc khi nói triết lý làm cho mấy người không khỏi cười khúc khích.
Sự việc rết khổng lồ khiến mấy người càng thêm thận trọng, mỗi bước đi đều tính toán kỹ càng, hành trình vì thế mà diễn ra suôn sẻ. Dọc đường thỏ trắng phát hiện ra một vài cây thuốc lạ, Hoàng Mộc không ngần ngại hái chúng, cất vào trong túi vải. Hành lý mỗi người bây giờ khá cồng kềnh, một phần là hành trang riêng, một phần là đồ ăn thức uống được người ở thôn Hoa Ban cấp, một phần chính là những cây thuốc quý.
Cặp song đao của Hoàng Mộc đánh rơi ở hang rết khổng lồ, nghề rèn ở thôn Hoa Ban không phát triển như thôn Trường Cửu, không có đủ quặng sắt để rèn cặp khác, Hoàng Mộc đành dùng tạm dao đi rừng.
Đã năm ngày kể từ khi rời khỏi thôn Hoa Ban, tối qua năm người may mắn tìm được hang động lý tưởng, ngủ một giấc ngon lành, Hoàng Mộc vẫn như mọi khi tập luyện thần thức pháp yếu, ánh sáng bình mình chiếu lên người cậu.
Ánh nắng đẹp nhất trong ngày trải nhẹ nhàng lên núi non trùng điệp, chim chóc kêu ríu rít, con thỏ trắng không biết từ lúc nào chạy ngồi cạnh Hoàng Mộc.
Minh Nguyệt ưỡn mình ngồi dậy, đêm qua ngủ thật ngon khiến cho sáng nay tinh thần sảng khoái, nhìn ra cửa hang thấy Hoàng Mộc đang ngồi liền đi tới nói chuyện:
-Mộc thích ngắm bình minh à
Hoàng Mộc quay sang nhìn Minh Nguyệt mỉm cười trả lời:
-Nguyệt biết thời khắc nào an toàn nhất trong ngày không, đó là lúc này, khi mà ánh sáng thay thế màn đêm, những loài kiếm mồi vào ban đêm đi về chỗ trú ẩn, những loài kiếm mồi vào ban ngày chỉ mới bắt đầu hành trình, trời đất mát mẻ, dễ chịu, mọi sự thuận hòa khiến tâm hồn mình dễ cảm nhận đất trời.
Ngọc Lan nghe Hoàng Mộc nói vậy cũng nhìn về áng hồng phía đông, hít một hơi thật sâu
-Đúng là dễ chịu thiệt a, chả trách bồ luôn chọn những hang động phía đông làm nơi trú chân.
Kỳ thật trước đây không có nhiều hang động như vậy, chỉ là sau cuộc chiến với Octopieus sông núi đã mang thêm nhiều vết tích.
Cả nhóm tỉnh dây, thu dọn đồ đạc, ăn xong bữa sáng, tiếp tục cuộc hành trình.
Hoàng Mộc nhìn xung quanh, chọn ra một cây cao nhất, trèo lên ngọn, cậu muốn xem gần đây có xuất hiện hung thú không. Xoay người một vòng, quan sát thật kỹ, cảm thấy tình hình có vẻ yên ổn, đang muốn đi xuống thì ngước lên bầu trời, từ đám mây trắng xuất hiện vài chấm nhỏ màu bạc.
Hoàng Mộc hiếu kỳ quan sát, chấm nhỏ càng ngày càng to, đến khi thấy rõ hình dạng, liền gấp gáp kêu lên.
-Tìm chỗ nấp, có hung điểu tới.
Nói xong, Hoàng Mộc nhanh nhẹn trèo xuống, những người khác cũng vội nấp dưới gốc cây.
Năm thân ảnh từ trên trời sà xuống làm cho cây cối nghiêng ngả, nhiều cành cây nhỏ bị dư phong chấn gãy.
Xuất hiện ở vị trí cách mấy người 50m là năm con hung điểu, thân cao khoảng 4 mét, dài tầm 6m, những chiếc lông màu bạc xếp đều đặn trên cơ thể, hiện lên vẻ sáng bóng như kim loại, ở sống cánh của chúng mọc ra hai thanh sắc lẹm như thanh kiếm kéo dài suốt cả chiều dài sống cánh, chiếc mỏ nhọn hoắt, trên đầu có mào đỏ tía xù ra.
Năm con hung điểu không hẹn mà cùng nhìn về phía nhóm người Hoàng Mộc.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương, lũ này đến đây ngoài săn g·iết ra còn mục đích nào nữa chứ, nghĩ vậy Đổng Kiếm lập tức tế kiếm ra, thanh kiếm lơ lửng trên không rồi lấy quỹ đạo cầu vồng chém về phía con hung điểu gần nhất.
Thế kiếm xé gió mà tới, những tưởng t·ấn c·ông bất ngờ sẽ hạ được quái điểu, nào ngờ khi thanh kiếm gần chạm vào cổ, cánh phía bên phải của nó giơ lên che chắn, thanh kiếm mạnh mẽ chém trúng mặt cánh.
Âm thanh vang lên như sắt thép v·a c·hạm, tại nơi tiếp xúc có tia lửa tóe ra, thanh kiếm bị phản lực hất văng, trên cánh quái điểu vậy mà chỉ có vài sợi lông rơi xuống, mờ hồ có máu màu xanh chảy ra.
Đổng Kiếm thấy vậy hô to
-Không ổn gặp phải kình địch rồi, mọi người cẩn thận.
Con Hung Điểu nhìn cánh của mình, vẻ mặt lúc đầu ngơ ngác rồi chuyển dần sang phẫn nộ, nó kêu lên một tiếng đính tai nhức óc, hai cánh xòe ra, xoay một vòng, cây cối gần đó bị cắt đứt đổ rạp ra hai bên.
Tiếp đó lấy một tốc độ cực nhanh, quỹ tích lắt léo hướng đến nhóm người Hoàng Mộc, bước chạy của hung điểu khi sang bên trái, cánh trái vung lên, khi sang bên phải, cảnh phải vung lên, cây cối trên đường bị nó cắt đứt, lộ ra một khoảng không gian giữa lũ quái điểu và mấy người.
Nhìn những động tác của hung điểu giống như đây là một cao thủ kiếm đạo chứ không phải là hung thú. Nó áp sát mấy người rồi thuận thế vung cánh chém về phía trước, bất chợt một đám lửa to xuất hiện chắn trước đường đi của nó, đồng thời trên đầu một thanh kiếm to bản cấp tốc đâm tới.
Như có linh tính, dự cảm có chuyện chẳng lành, thân điểu to lớn xoay tròn, cánh bên phải vung một vòng từ phải qua trái, từ dưới lên trên chém trúng thanh kiếm, âm thanh sắt thép v·a c·hạm vang lên, thanh kiếm bị hất văng ra xa. Nhờ có cú xoay tròn kìm hãm tốc độ, hung điểu không b·ị đ·âm vào q·uả c·ầu l·ửa.
Lôi Viêm thấy cơ hội liền khống chế cầu lửa t·ấn c·ông hung điểu, thấy tình huống nguy hiểm nó nhảy ra xa, cầu lửa bá·m s·át theo thân thể nó.
Bốn con hung điểu nãy giờ đứng yên quan sát, bỗng bay lên, hai cánh quạt mạnh về phía trước, kình phong mạnh mẽ thổi vào cầu lửa, Lôi Viêm dùng hết linh lực khống chế. Trước mắt năm người là khoảng đất trống, cây cối trước đó đã bị chặt hết, kình phong không có gì ngăn cản mặc sức huy vũ.
Lá cây bay tán loạn, những cành cây to cũng bị thổi đi, q·uả c·ầu l·ửa của không trụ được lâu, bị hất về theo hướng ngược lại. Lôi Viêm thấy cầu lửa lao về phía mình lập tức thao túng nó tiêu tan, linh lực bị cưỡng ép khiến bản thân có phần ăn không tiêu, hơi thở trở nên gấp gáp.
Kình phong thổi qua khiến thân thể năm người bị ép sát vào cây cổ thụ phía sau, không tiến lên được. Một con hung điểu ngừng phóng kình phong, nó cùng với con hung điểu vừa nãy bay đến t·ấn c·ông. Mượn sức gió tốc độ hai con hung điểu bạo tăng.
Khoảng đất trống phía trước đủ rộng để hai con hung điểu bay thành hàng ngang, cánh của chúng xếp trên dưới, đan xen với nhau, với sải cánh rộng này chỉ cần lướt qua chắc chắn cả năm người Hoàng Mộc đều c·hết thê thảm, không bỏ sót người nào.
Đối mặt với thế công kín kẽ năm người liên tục suy tính, dù nhảy lên hay cúi xuống đều khó thoát, đòn t·ấn c·ông có vẻ như là bằng cánh, nhưng trên người hung điểu có chỗ nào không phải là v·ũ k·hí, chiếc mỏ nhọn hoắt cứng như thép, móng vuốt dưới chân sắc như dao, chỉ cần năm người tránh né chắc chắn nghênh tiếp chúng sẽ là những thứ này.
Dải lụa xanh xuất hiện, với sự thao túng của Hoàng Mộc ngược gió mà đi, tận dụng cơ thể to lớn của hung điểu che chắn bớt đi phần nào kình phong, dải lụa lao đến thân thể chúng, như con rắn bò trên cây, trườn qua cánh của một con hung điểu, cuốn quanh mấy vòng không dừng lại, với đến cánh của con hung điểu khác.
Hai cánh này đang xếp đan xen, dải lụa chỉ mất một thoáng đã buộc chúng lại với nhau, với chiều dài lên đến 15m, dải lụa buộc liền nhiều vòng.
Bay trên không cần nhất là thăng bằng, cánh của hai con hung điểu lúc này vướng vào nhau, kình phong phía sau xô đẩy mạnh mẽ khiến chúng ngã nhào xuống mặt đất, cú ngã cực mạnh thân thể to lớn lăn liền mấy vòng, cuối cùng trượt dài trên mặt đất lởm chởm gốc cây đến chỗ thân cây cổ thụ nơi năm người đang đứng.
Kình phong bị thân thể to lớn của chúng che chắn, khiến cho năm người thoát ra, nhanh chóng chạy vào rừng.