Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 28: Truy đuổi




Chương 28: Truy đuổi

Lũ hung thú này có thể dễ dàng tha cho chúng ta sao, nghĩ vậy vừa chạy vào rừng cây, mấy người liền phát động t·ấn c·ông, mục tiêu là hai con hung điểu đang nằm trên đất, cánh bị buộc với nhau, chúng đang cố vùng dậy nhưng có vẻ không được ăn ý nên có phần loạng choạng.

Đổng Kiếm khống chế thanh kiếm bay trở lại bên mình, vận khởi linh lực mạnh mẽ khiến thanh kiếm rung lên, rồi như con cá quẩy đi khi mặt nước động, thanh kiếm phóng nhanh về phía cổ một con hung điểu.

Thế kiếm đi theo đường thẳng, từ dưới lên trên, từ trái qua phải, con hung điểu này cánh bên phải đang bị dải lụa buộc lại, không thể điều động để đỡ đòn, kết quả thanh kiếm kích trúng cổ nó, âm thanh sắt thép v·a c·hạm vang lên, lần này thanh kiếm đâm xuyên qua lớp lông, máu xanh nơi cổ chảy ra.

Hoàng Mộc đứng quan sát, thầm tính toán, thanh kiếm chỉ ăn sâu vào da thịt nó khoảng chừng 2cm từng này còn chưa đủ để hạ sát con hung điểu.

Dư lực mạnh mẽ của thanh kiếm khiến đầu hung điểu bị hất ngược ra sau, để lộ phần ra bụng với nhiều vết rách do vao chạm với gốc cây.

Hoàng Mộc đã tiên liệu trước, lắp tên vào cung, dây cung kéo căng hết cỡ sau đó thả ra, mũi tên xé gió bắnngư trúng vào v·ết t·hương hở ở bụng của hung điểu, không có lớp lông ngăn cản, mũi tên thuận lợi cắm sâu vào, đến nửa chiều dài mới dừng lại. Từ lúc thanh kiếm đánh trúng đến khi mũi tên phóng đi chỉ cách nhau một khoảnh khắc, hai thứ liền mạch như nước chảy mây trôi.

Hung Điểu ngửa cổ kêu lên đau đơn, Đổng Kiếm khống chế thanh kiếm rút ra, lượn một vòng cắt vào cổ nó, không quan tâm đến việc nó sống hay c·hết liền đưa thanh kiếm bay về phía bản thân, bởi vì bên kia ba con hung điểu còn lại bắt đầu tiến đến, chúng không bay mà chạy bằng hai chân.

Hoàng Mộc triệt tiêu linh lực, dải lụa tan biến, năm người cùng nhau chạy vào trong rừng, thỉnh thoảng quay lại dùng cung tên t·ấn c·ông khiến cho bốn con hung điểu không tiếp cận được. Tốc độ chạy của mấy người Hoàng Mộc rất nhanh, hầu như là nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, chân không chạm đất.

Nếu suy nghĩ của hung điểu có thể phát ra thành lời nói thì nó sẽ là:

-Tía nó, bọn này có phải nhân loại không, sao nhanh vậy.

Loài quái điểu này luôn chọn con trống làm đầu đàn.



Chỉ chậm một hai nhịp trước mắt chúng chỉ còn lại cây cối mọc xanh tươi, bóng dáng mấy người Hoàng Mộc đã mất hút đâu không thấy đâu. Một con hung điểu bay lên cao, nhìn về phía xa, lá cây chỗ đó rung động bất thường, nó cất tiếng kêu dài,:

Kéccccccccc

Năm người chạy được một đoạn khá xa, nhìn đông ngó tây không thấy lũ hung điểu đâu, cứ tưởng đã thoát, bất ngờ ngước lên bầu trời phía trước, hàng chục chấm nhỏ xuất hiện, dẫn đầu là chấm nhỏ màu vàng, theo sau hàng loạt chấm nhỏ màu xám, xếp đội hình theo chữ V đang bay lại gần mọi người.

Hoàng Mộc nói:

-Chúng nó không chỉ có năm con mà là một đàn, chúng ta xuống dưới đất chạy bộ tránh bị phát hiện.

Năm người nhảy xuống, đi xuyên qua các bụi cây nhỏ, hướng đi cũng thay đổi, dưới mặt đất mọc um tùm thực vật, lối đi quanh co, nhiều chướng ngại làm tốc độ cả nhóm chậm đi trông thấy.

Bốn con hung điểu bay đến chỗ khả nghi rồi đáp xuống, chúng chia nhau ra các hướng đi tìm, trên trời các chấm nhỏ mỗi lúc càng to hơn, hình dáng hung điểu đã hiện rõ ràng, các con màu xám kích thước nhỏ hơn bốn con màu bạc đang t·ruy s·át năm người Hoàng Mộc, con màu vàng thì khác kích thước của nó lớn hơn con màu bạc.

Năm người khóe léo vạch từng bụi cây để đi, kinh nghiệm đi rừng tôi luyện từ nhỏ đã thành bản năng, nhưng kể cả là vậy tốc độ cũng không nhanh bằng hung điểu, chúng chạy thẳng chỉ đi vòng khi gặp cây đại thụ, còn những cây nhỏ bị chúng đốn ngã hết.

Nghe tiếng cây đổ sau lưng, biết hung điểu sắp tìm đến nơi, Hoàng Mộc nói nhỏ với mọi người

-Nó sắp đến, chuẩn bị chiến đấu.

Dải lụa xanh xuất hiện từ không trung, Hoàng Mộc điều khiển nó ẩn đi trong đám cây rừng, năm người cũng chia ra ẩn nấp.

Lôi Viêm trèo lên cây cao, cành cây to lớn, tán lá xum xuê che đi thân ảnh, qua kẽ lá cậu nhìn thấy con hung điểu dưới gốc cây. Hung điểu dừng lại, nhìn ngó khắp nơi rồi ngước đầu nhìn lên trên, một hồi lâu không nhận ra điều gì nó đi tới phía trước đến gần một mỏm đá.



Đổng Kiếm đang ngồi im ngay dưới mỏm đá, không dám phát ra tiếng động vì sợ phát hiện. Chân của hung điểu vô tình đá trúng những cành cây khô, khiến chúng rơi từ mỏm đá xuống, như một phản xạ tự nhiên hung điểu tò mò nhìn theo đám cành cây khô. Dự cảm có điều chẳng lành, hai tay Đổng Kiếm cầm chắc thanh kiếm.

Hung điểu thò cái cổ nhìn xuống dưới, bất ngờ một cành cây khô không biết từ đâu bay tới va trúng cái mào đỏ của nó, ánh mắt đang muốn nhìn xuống dưới lại chuyển hướng về phía trước, nó nhảy qua mỏm đá đi đến cây đại thụ cách đó không xa.

Hung điểu đi sát thân cây, chiếc cổ dài thò ra men theo thân cây tròn, quay đầu nhìn phía sau cây đại thụ. Trước mắt Hoàng Mộc là một cái đầu to lớn, chiếc mỏ nhọn hoắt, cùng một con mắt đỏ sọc hiện ra.

Hung điểu thấy được con mồi, hai mắt mở to phấn khích, nó như muốn được xem con mồi bé nhỏ sợ hãi, kêu la. Nhưng trước mắt nó hiện ra lại là bộ mặt trái ngược hoàn toàn với sự hình dung, Hoàng Mộc nở nụ cười nhẹ.

Dải lụa xanh như con rắn bò trên cây, trườn từ tán lá xuống, nhanh như con rắn vồ mồi, dải lụa lao ra buộc cổ con hung điểu với thân cây, vốn cổ nó đang áp sát với thân cây nên dải lụa không khó khăn gì buộc liền mấy vòng.

Hung điểu bị trói buộc dãy dụa đành đạch làm cây đại thụ rung động không ngừng, tuy nhiên một hai khoảnh khắc không thể thoát ra được.

Không cần ai phát động, Lôi Viêm từ trên cây nhảy xuống, lập tức ngưng tụ q·uả c·ầu l·ửa đốt dưới bụng hung điểu, Hoàng Mộc cũng rút cung bắn vào bụng nó. Hung điểu dùng cánh che phần bụng rồi duỗi ra muốn tạo thành kình phong đẩy q·uả c·ầu l·ửa đi, có điều chỉ bằng một cánh thì không được, q·uả c·ầu l·ửa đốt lên cánh nó.

Đổng Kiếm chỉ chờ có vậy, thanh kiếm được tế ra, bay lên cao, cao đến mức gần ra khỏi phạm vi kiểm soát của cậu, rồi bay xuống, linh lực vận khởi hết mức cộng thêm gia tốc của trọng lực, thanh kiếm to bản mạnh mẽ xuyên qua tán lá, nặng nề nện xuống đầu hung điểu.

Thanh kiếm nện trúng chiếc mào đỏ, máu xanh chảy ùa ra, chiếc mào được tạo thành từ hàng nghìn sợi lông màu đỏ, lúc này cũng bị cắt ra te tua. Có điều hung điểu vẫn chưa c·hết, thanh kiếm chỉ đâm vào da thịt khoảng hơn 2cm, chấn động làm nó choáng váng trong thoáng chốc.

Đến khi tỉnh lại, xuất hiện trước mắt nó là hai hình ảnh nhỏ nhắn, một người tóc dài thẳng mượt, một người tóc xoăn mì tôm, hai nhát chém một trước một sau chuẩn xác kích vào chỗ b·ị t·hương trên đầu nó. Minh Nguyệt và Ngọc Lan lần lượt tiếp đất, hai mắt của hung điểu vừa mở ra liền nhắm lại, nó đ·ã t·ử v·ong.



Ba con hung điểu còn lại nghe thấy động tĩnh mạnh, đối hướng chạy về phía chấn động, hai con ở gần đến trước, một con còn ở tận đằng xa. Trên không trung bầy hung điểu thấy cầu lửa hiện ra cũng đổi hướng bay đến chỗ này.

Hoàng Mộc và Lôi Viêm triệt tiêu linh lực, năm người dốc hết sức chạy, không quanh co dưới đất mà nhảy lên cành cây lao đi.

Duy trì được gần năm phút đuổi chạy, cả bọn dừng lại, phía trước chúng là một miệng hố to, đường kính khoảng 100m, độ sâu chừng 50 m, ẩn hiện dưới đáy hố như có môt hang động nhỏ, năm người cũng không biết đó có phải là hang động hay không, nếu đi xuống mà lỗ nhỏ kia không phải là hang động, vậy chỗ này chẳng khác gì nhà tù.

Hoàng Mộc liếc nhìn bầu trời, bầy hung điểu đang kéo tới, quay lai đằng sau, cây cối đang đổ ngã, cậu hướng Minh Nguyệt, Ngọc Lan nói:

Minh Nguyệt, Ngọc Lan mình đưa hai bồ xuống trước xem đó có phải là hang động không.

Hai người gật đầu đồng ý

Dải lụa xanh xuất hiện, quấn quanh người Minh Nguyệt và Ngọc Lan, nhấc bổng hai người đưa xuống dưới đáy hố theo thế đứng, vừa đáp đất dải lụa tiêu tan hai người chạy đến lỗ nhỏ, chui vào trong.

Hung Điểu phía sau đã chạy gần tới nơi, chỉ còn cách mấy người khoảng 30m, chúng thấy con điểu màu vàng trên bầu trơi, thú tính càng nổi lên, tốc độ vì thế nhanh thêm vài phần.

Minh Nguyệt và Ngọc Lan chạy vào hang, thoáng chốc chạy ra, hai tay vẩy, miệng hô to

-Xuống đi, dưới này là hang động

Ba người cùng nhau nhảy xuống, vách hố không thoải quá, cũng không thẳng đứng, bốn người nhảy một đoạn đến vách hố rồi lại bật nhảy tiếp xuống dưới. Ở trong rừng có thể tốc độ chạy của hung điểu không bằng mấy người, nhưng bay trên không thì mấy người đâu thể so sánh.

Hai con hung điểu vỗ cánh bay xuống miệng hố, tốc độ cực nhanh chẳng mấy chốc đã đến chỗ Lôi Viêm và Hoàng Mộc, lúc này hai người đang ở trên không, không có điểm tựa để tránh né.

Tình thế nguy hiểm, Hoàng Mộc cấp tốc ngưng tụ ra dải lụa, hai tay nắm một đầu, phía còn lại hướng đến Lôi Viêm rồi quấn quanh người.

Dùng sức hai tay và linh lực Hoàng Mộc kéo mạnh Lôi Viêm sang hướng khác, Lôi Viêm văng đi, kéo theo cả Hoàng Mộc, hai con hung điểu vì thế mà vồ trượt.

Ba người tiếp đất vội vàng lăn liền mấy vòng, hung điểu sau khi vô trượt lại tiếp tục đuổi theo. Ngọc Lan và Minh Nguyệt giương cung bắn yểm trợ, mũi tên phong đi liên tiếp, cản trở sự truy đuổi của hung điểu. Năm người vì thế chạy được vào hang.