Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 47: Cá voi sát thủ




Chương 47: Cá voi sát thủ

Mấy ngày sau cả nhóm luân phiên nhau xuống đáy biển thám hiểm, ban đầu mọi người ở trong không gian của Ngọc Lan nhưng thấy Hoàng Mộc tập luyện điên cuồng, mấy người học theo.

Sau một tuần làm quen với áp lực nước biển, Ngọc Lan đã có thể tự mình bám vào xích neo, điều khiển quả cầu đi xuống, không cần sự hỗ trợ của Đổng Kiếm. Bám vào xích neo là điều bắt buộc bởi quả cầu thể tích to lớn, gặp phải sức cản của nước khiến cô bé không thể lặn sâu được.

Cô bé cũng cải tiến hình dạng quả cầu thành hình cây bút để giảm lực cản của nước, chỉ khi xuống đáy biển mới trở lại hình dạng bán cầu.

Đội hình dưới đáy biển ngoài Ngọc Lan ra, bốn người còn lại luân phiên thay đổi, có điều gặp phải ba tên ưa thích tập luyện, Minh Nguyệt nhiều khi phải nhường suất. Tính ra Minh Nguyệt là người tập luyện ít nhất so với cả nhóm.

Ở trên thuyền không có việc gì làm, Minh Nguyệt thơ thẩn nhìn ngắm bầu trời chán lại ngắm mặt biển, trên mặt biển nhiều loài cá đang bơi lội.

Thấp thoáng đằng xa có một đàn cá săn mồi, phần lưng của nó có màu đen, bụng có màu trắng, đặc biệt phía trên mắt có vết màu trắng, nếu không nhìn kỹ dễ nhầm lẫn đó là con mắt.

Chúng đang truy đuổi một con cá khác phía trước, rõ ràng kích thước con cá kia lớn hơn, hàm răng cũng rất sắc nhọn, không có vẻ gì là loài ăn sinh vật phù du cả, vậy mà chúng bị bầy cá phía sau truy đuổi sát sao.

Con cá bị truy đuổi không dám dừng lại, tốc độ bơi rất nhanh, bỗng từ dưới bụng nó một con cá hai màu đen trắng chui lên đâm trúng, cú đâm rất tinh tế, hất con mồi lên không rồi lật ngược bụng.

Ngay lập tức con mồi bị t·ê l·iệt, tiếp sau cả bầy lao vào húc, cắn xé, mặt biển một khoảng nhỏ nhuộm màu máu xanh sẫm, chốc lát sau bị nước biển cuốn trôi đi.

Minh Nguyệt thầm nhận xét, loài cá có màu đen trắng này thật là thông minh, săn mồi theo bầy đàn, có chiến thuật cụ thể, để thử giao tiếp với chúng xem sao.

Minh nguyệt tập trung tâm trí, phát ra những con sóng lăn tăn hướng đến con cá to nhất dẫn đầu, đi kèm theo đó là thông điệp: Chào bạn.

Khi con sóng tiếp xúc với đại não của sinh vật nó sẽ phản hồi lại một sóng khác, thông qua sóng truyền về Minh Nguyệt có thể biết được chúng nói gì. Ngay lúc này, thông điệp truyền về từ con cá màu đen trắng phản hồi lại khiến Minh Nguyệt ngỡ ngàng.

-Chào bạn gái xinh đẹp.

Rõ ràng là năm chữ đó, chẳng lẽ bản thân dịch nhầm, mang theo nghi hoặc Minh Nguyệt tiếp tục giao tiếp với con cá.

-Bạn biết mình là nữ sao?

Con cá bơi lại gần thuyền, trả lời:

-Nhân loại ở khắp nơi trên thế giới là bạn của chúng mình.

Đây là lần đầu tiên cô bé thấy thông điệp gửi về rõ ràng như hai người nói chuyện, kể cả khỉ đầu đàn đi nữa thì câu từ cũng rất lộn xộn.

-Vậy bạn tên gì, Minh Nguyệt hỏi lại.

-Nhân loại gọi chúng mình là cá voi sát thủ, cá heo đen hoặc cá hổ kình.

Cô bé nhớ lại đã có lần Hoàng Mộc kể về loài cá voi này, âm thanh của chúng như những giai điệu của biển cả, chứa đựng nhiều thông tin hơn cả ngôn ngữ của con người, là loài rất thông minh.

-Thì ra là các bạn cá voi sát thủ, mình nghe kể nhiều rồi, bây giờ mới được gặp, bạn trông thật uy phong lẫm liệt, thân thể khỏe mạnh, hình hài cân đối, hẳn là nam vương trong bầy. Minh Nguyệt không tiếc lời khen.



Con cá voi nghe được liền nhảy lên mặt nước, mắt híp lại thích thú, tung tăng một hồi mới hồi âm.

-Đây cũng là lần đầu tiên mình nói chuyện với loài người, các bạn đang đi đánh bắt hải sản sao, nếu là thế thì bầy của mình có thể giúp.

-Không chúng mình đang thám hiểm vùng biển này, không phải ngư dân, bạn có biết quanh đây có chỗ nào đặc biệt không.

Cá voi truyền thông điệp trả lời:

-Bạn có thể miêu tả cụ thể hơn?.

-À, kiểu như những địa điểm khác với thông thường, ví dụ như hố sâu dưới đáy biển chẳng hạn.

Cá voi bơi qua bơi lại, ngẫm nghĩ hồi lâu, trả lời:

-Âm thanh của mình có thể truyền đi rất xa, tận mấy nghìn km, thỉnh thoảng âm thanh đập vào các hòn đảo có sự bất đồng, giống như bên trong trống rỗng.

Minh Nguyệt nghe vậy liền nói:

-Bạn có thể chỉ cho mình địa điểm những hòn đảo đó được không.

-Được thôi.

Kèm theo câu trả lời là hàng loạt hình ảnh truyền vào tâm thức Minh Nguyệt. Phải mất một lúc mới nhớ hết được, cô bé đưa tay vào túi rồi hướng cá voi truyền thông tin.

-Mình có món quà này, không biết bạn có thích.

Trên tay Minh Nguyệt là mấy viên Uất hương đan, cá voi như cảm nhận được đồ tốt nó liền há miệng. Minh Nguyệt ném đan dược vào miệng nó.

Đan dược nhanh chóng được nuốt, cá voi bơi lên, bơi xuống rất thích thú.

-Sau này có đồ ăn đó cho mình nữa nha.

-Đồng ý, hôm sau bạn quay lại đây mình cho bạn tiếp.

-Đa tạ trước, bây giờ mình phải trở lại với bầy đây, tạm biệt bạn.

Minh nguyệt vẫy tay chào cá voi, không truyền thông tin bằng linh lực mà mở miệng nói:

-Tạm biệt, hẹn gặp lại bạn nhé.

Như để đáp lại lời của cô bé, phía xa vang lên những âm thanh du dương, trầm bổng.

Đổng Kiếm lúc này đang ngồi cùng với Hoàng Mộc trong không gian bán cầu của Ngọc Lan, cả hai thở dốc, hiển nhiên là vừa mới đào bùn ở độ sâu 160m.



Nghe thấy âm thanh lạ, Đổng Kiếm ngước đầu lên trên, từ chỗ này nhìn lên mặt biển chỉ thấy lờ mờ.

-Các cậu có nghe thấy tiếng gì lạ không?

Hoàng Mộc trả lời:

-Hình như là tiếng của cá voi, mình có xem video về loài này trong chiếc điện thoại.

Đổng Kiếm tiếp lời:

-Cá voi sao, ăn ngon không, hay để mình bơi lên săn một con tối nay đổi món.

Hoàng Mộc mỉm cười trả lời:

-Loài này rất thân thiện với con người, nếu gặp người b·ị n·ạn trên biển chúng sẽ cứu, ngược lại nếu chúng mắc cạn, chúng ta cũng dốc hết sức đưa nó về biển cả, đích thực là bạn của loài người trên biển, không ăn được đâu.

-Có chuyện vậy sao. Ngọc Lan ở bên nghe ngóng nói xen vào.

-Thực sự là vậy, thôi các cậu ở lại nghỉ ngơi hồi sức, mình ra đào bùn tiếp đây.

Đổng Kiếm chép miệng:

-Ông bạn ta thật biết hành xác a.

Sau hơn một tuần tập luyện dưới đáy biển, cơ thể luôn phải đối mặt với cực hạn, giờ đây sức lực của Hoàng Mộc đã tăng trưởng hơn trước, cụ thể mỗi tay nâng được 560kg tăng 60kg so với tuần trước.

Làm được như vậy cũng nhờ vào cây xuyên thiết và uất hương đan hỗ trợ, ngoài ra Hoàng Mộc tận dụng các loại thảo dược tìm được trên hành trình điều chế thêm các phương thuốc khác bồi bổ cơ thể. Tập luyện luôn luôn phải đi đôi với chế độ dinh dưỡng hợp lý, nếu không là phản khoa học, sức lực không những không tăng lên còn để lại nhiều di chứng.

Hố sâu này do thiên thạch v·a c·hạm tạo nên, nhưng nơi đây không có linh mạch, mức độ linh khí không cao, điều này làm cho Hoàng Mộc suy nghĩ lại về đầu mối linh khí bị phong ấn mà Octopieus kia ghi lại, không biết nó là gì nhưng hẳn không phải là phong ấn các linh mạch.

Ánh sáng mặt trời mỗi lúc càng yếu ớt, trời đã cuối chiều, cả bọn bơi lên mặt biển, nằm ngửa trên boong thuyền, tận hưởng áp suất khí quyển bình thường. Phải ở độ sâu 160 m đi lên mới thấy trên này thật là hạnh phúc, thoải mái.

Đợi mọi người tắm rửa, thay đồ xong, Minh Nguyệt đi tới kể lại cho mọi người nghe về cuộc nói chuyện với cá voi.

Đổng Kiếm nghe xong hỏi lại:

-Nguyệt không đùa mình chứ.

-Nguyệt nói thật mà, cá voi còn gửi cho Nguyệt nhiều hình ảnh về các hòn đảo đặc biệt.

-Haha vừa nãy còn định tế kiếm ra săn một con dùng bữa tối may mà chưa làm gì.

Minh Nguyệt lườm Đổng Kiếm một cái:



-Cậu khi nào cũng ăn.

Hoàng Mộc ở bên hỏi:

-Nguyệt có thể vẽ ra hình dáng các hòn đảo đó không?

-Được, ngày mai Nguyệt sẽ vẽ lên mặt sàn thuyền cho mọi người xem.

-Nguyệt nhớ là tốt rồi, cứ vẽ từ từ, bọn mình tìm hết các viên đá ở dưới đáy hố xong rồi sẽ chuyển sang các hòn đảo đó, không biết nó có gì không hay chỉ là hang động thông thường.

Nói rồi Hoàng Mộc đi đến chồng đá trên boong, mấy ngày đầu tìm được số lượng nhiều, nhưng sau đó ít đi, bây giờ cả thảy có 70 viên, với đủ hình thù khác nhau. Với khả năng tư duy của Hoàng Mộc việc lắp ghép chúng lại với nhau không có gì khó, tuy nhiên do còn thiếu nhiều viên làm cho việc lắp ghép chưa thể hoàn thành.

Hai tháng sau, tiết trời bắt đầu trở lạnh, bất chấp nhiệt độ hạ thấp, mấy bạn trẻ vẫn kiên trì tập luyện, cả hố sâu bị đào xới từng tấc đất. Dù vậy vẫn không thu thập đủ các viên đá, có thể trong quá trình thiên thạch bắn phá, có nhiều mảnh văng ra khắp nơi, bị nước biển cuốn trôi, muốn tìm đủ chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Hôm nay bốn người Hoàng Mộc, Ngọc Lan, Đổng Kiếm, Lôi Viêm không đào bùn nữa mà luyện kiếm pháp, đao pháp, từ tuần trước mọi người đã không tìm thêm được viên đá nào.

Cách tập luyện không phải là múa may quay cuồng các bài múa võ, mà là những động tác cơ bản chặt, chém, đâm, đỡ cùng một số chiêu thức phức tạp hơn học được từ chỗ Tiêu Thống, tiêu chuẩn của chúng là lựa chọn những chiêu thức có ứng dụng cao, không tập trung vào tính hoa mỹ.

Dưới đáy biển, Hoàng Mộc đang chạy nhanh, chân bước vững chãi, liên tục đảo hướng di chuyển làm cho bùn cát trồi lên thành đám. Hai tay cầm song đao phi vân, kết hợp với bộ pháp, thuận thế chém ra thu vào. Lực cản của nước làm cho thanh đao di chuyển uốn lượn, Hoàng Mộc phải tập trung tinh thần vào từng động tác, đưa nó đi đúng lộ tuyến. Nhờ thế mà đao pháp của cậu tinh tiến rất nhanh, về lực đạo, tốc độ cùng sự tinh tế.

Cây xuyên thiết và uất hương đan đã dùng gần hết, hai tháng tập luyện kiên trì kết hợp với thảo dược hỗ trợ bây giờ mỗi tay Hoàng Mộc có thể nâng được vật nặng 800kg, những người khác ít hơn một chút đại khái trên dưới 700kg.

Minh Nguyệt là ít nhất, do thường phải nhường thời gian cho mấy người nên bây giờ mỗi tay chỉ nâng được khoảng 600kg nhưng bù lại khả năng giao tiếp với các loài sinh vật biển gia tăng đáng kể, quanh thuyền khi nào cũng có các loài cá, rùa, bạch tuộc bơi lội tung tăng.

Bốn người mải mê tập luyện không để ý trên đầu cách khoảng mấy chục mét có một đàn cá màu xanh, số lượng lên đến hàng chục vạn con, bơi thành bầy, tốc độ rất nhanh, chúng tách ra, hợp vào, đảo hướng các kiểu.

Từ bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện những con cá màu bạc bề ngang khoảng 30cm, chiều dài 80cm, hàm răng sắc nhọn, số lượng khoảng một vạn con, chúng đồng loạt lao đến t·ấn c·ông bầy cá màu xanh. Nếu nhóm người Hoàng Mộc để ý có thể nhận biết đây là bầy Kim Ngư trong lời kể của dân làng.

Bầy cá xanh số lượng đông đảo, tụ họp thành hình dạng thiên kỳ bách quái nhưng chỉ là cọp giấy, bị bầy kim ngư cắn xé, máu xanh lập tức nhuộm cả vùng biển.

Dưới đáy biển bốn người đang tập luyện, bỗng chốc trước mắt tối thui, đến khi có một vài tia sáng le lói mọi người mới nhận ra hoàn cảnh, toàn bộ thân mình đã bị máu xanh nhuộm kín, máu xanh thấm vào quần áo, phủ lên da tóc.

Một vài nhóm Kim ngư men theo mùi máu tiến đến chỗ bốn người.

Mọi người thấy vậy, gấp gáp tiến vào không gian bán cầu của Ngọc Lan, Ngọc Lan cũng bơi nhanh về phía không gian của mình đồng thời điều khiển nó đến giữa nhóm, thu hẹp khoảng cách di chuyển.

Xuyên qua làn nước, bốn người thuận lợi đi vào khối bán cầu. Từ đây nhìn lên một khung cảnh hãi hùng xuất hiện, cả vùng biển nhuộm một màu xanh sền sệt của máu. Quanh hố sâu hàng nghìn con Kim Ngư màu bạc bu kín, ánh mắt chúng đang dòm ngó chỗ này, số lượng đang tăng lên.

Bỗng dây leo Ngọc Lan đang cầm đổ nghiêng xuống, không biết là do nguyên nhân gì gây ra nhưng rõ ràng nó đã bị đứt, nước biển theo dây leo tràn vào trong khối bán cầu. Ngọc Lan buộc phải ném đoạn dây leo ra ngoài.

Hoàng Mộc cảm thấy tình hình rất bất ổn liền hô:

-Mau di chuyển đến chỗ xích neo rồi trèo lên thuyền.

Tiếng nói vừa dứt thì xích neo từ mặt biển trườn xuống, nó đã bị đứt.

-Xích neo rất chắc chắn sao có thể đứt được, chẳng lẽ trên thuyền đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Mộc hoang mang nói.

Trên mặt biển, chỗ chiếc thuyền của năm người neo đậu bỗng trống không, chỉ còn những mảnh gỗ trôi nổi.