Chương 48: 160 mét dưới đáy biển
Ban đầu tham gia săn mồi chỉ có bầy kim ngư, sau đó có nhiều loài khác kéo đến, cảnh tượng rất đồ sộ, bầy cá xanh bị xé nát đội hình, tử thương vô số, chúng bị biến thành bữa tiệc béo bở cho các loài sinh vật biển. Máu từ phía trên ùn uống đáy biển, dính vào màng nước mà Ngọc Lan tạo nên, nhuộm màng nước thành một màu xanh sền sệt.
Bầy Kim Ngư sau giây phút lưỡng lự, chúng liền lao xuống màng nước hình cầu, số lượng đông đảo, bơi cùng nhau thành dòng.
Màu xanh che lấp ánh mặt trời, không gian tối thui, trong màng nước dưỡng khí có hạn, một khi mất đi không thể bù đắp, Lôi Viêm vì thế không dám ngưng tụ ngọn lửa t·ấn c·ông.
Hoàng Mộc hô gấp:
-Mọi người lấy Ngọc Lan làm trung tâm tập hợp lại.
Đổng Kiếm và Lôi Viêm nghe theo chạy đến bên Ngọc Lan, bốn người tập hợp một chỗ, Ngọc Lan ở giữa, ba người còn lại hướng ra ba phía khác nhau.
Dòng Kim ngư v·a c·hạm vào màng nước, liền bị cản trở, nhất thời không tiến vào được.
Ngọc Lan vỗ vào vai Đổng Kiếm rồi hô to:
-Bên này.
Dù không gian tối om nhưng thông qua chấn động ở màn nước, Ngọc Lan có thể cảm nhận được vị trí của chúng, bởi thế Hoàng Mộc mới chỉ huy mọi người đứng chìa lưng cho Ngọc Lan để khi Kim Ngư xâm nhập, Ngọc Lan có thể báo vị trí của chúng cho từng người.
Kim Ngư gặp chướng ngại vật liền thể hiện ra tuyệt kỹ của mình, hàm răng sắc nhọn cắn vào màn nước, đương nhiên chúng không thể cắn vỡ nước được, có điều chúng vừa cắn vừa quẫy đuôi đẩy thân thể đi. Giống như chiếc đục đâm vào tảng đá, cơ thể của nó tiến sâu vào màng nước, chiếc đầu ló vào trong.
Xoẹt, một thanh kiếm lăng không lướt qua cắt đứt đầu nó, kim ngư bản tính hung bạo, thấy đồng loại phía trước bị c·hết chúng lao vào ăn sạch con kim ngư xấu số.
Hàng loạt lỗ hổng bên cạnh xuất hiện, Đổng Kiếm điều khiển thanh kiếm cắt qua, cắt lại, không cho chúng xâm nhập.
Cả nhóm vừa chống trả, vừa dịch dần về phía thành hố.
Dòng kim ngư nhất thời không tiến vào được, chúng tràn ra bao trùm lấy màng nước rồi đục khoét. Thấy tình thế không ổn, Ngọc Lan liền vận khởi linh lực mạnh mẽ, ép chặt các lớp nước lại với nhau, những con kim ngư đang tiến vào bị mắc kẹt trong màng nước, tốc độ đi vào rất chậm chạp.
Dù tốc độ bị kìm hãm nhưng một vài con vẫn len lỏi vào được.
Ngọc Lan liên tục hô lên, âm thanh liền mạch không ngắt quãng.
-Bên này Hoàng Mộc, bên này Lôi Viêm, chỗ này nữa Đổng Kiếm ...
Kỹ thuật chiến đấu tôi luyện mấy tháng nay phát huy hiệu quả, những đường kiếm, nhát đao nhanh nhẹn, mạnh mẽ, chính xác, làm cho bốn người như được bao bọc bởi một lớp quang tráo kín kẽ hình thành từ đao ảnh và kiếm ảnh, bất kỳ con Kim ngư nào đi vào đều bị cắt làm hai.
Dưới chân bốn người máu xanh đã chảy thành vũng, xác chất thành đống. Nếu đổi lại là bốn người bình thường vậy một con kim ngư cũng đủ lấy mạng họ. Kim ngư ngoài hàm răng sắc nhọn ra chúng còn sở hữu bộ vảy cứng cáp, người bình thường khó mà đả thương, chỉ là bây giờ con mồi của chúng lại là bốn nhân loại có sức lực to lớn, kỹ thuật điêu luyện, v·ũ k·hí sắc bén.
Xung quanh màng nước là màu xanh sền sệt, như thể ở đó nước biển đã bị thay thế bằng máu. Mùi máu đậm đặc lại càng kích thích bầy kim ngư, chúng đổ về phía này nhiều hơn.
Lôi Viêm không dám ngưng tụ ngọn lửa t·ấn c·ông, nhưng chỉ một đám lửa nhỏ xuất hiện rồi biến mất ngay lập tức thì có thể. Thỉnh thoảng ngọn lửa sáng lên làm cho mọi người thấy rõ tình cảnh của mình, khắp nơi trên màng nước bị bao trùm bởi những cái đầu xấu xí đang nhe hàm răng sắc nhọn.
Ngọc Lan chịu sức ép rất lớn, ngoài chống đỡ áp lực của nước biển, còn phải ẹp chặt màng nước, linh lực cô bé hao tổn nhanh chóng.
Hoàng Mộc thấy vậy liền nói:
Lan không cần ép chặt màng nước, chỉ cần đủ duy trì không gian này là được, mọi việc còn lại để bọn mình lo.
Ngọc Lan hiểu nếu mình cạn kiệt linh lực vậy phải đối mặt trực tiếp với hàng vạn con kim ngư ngoài kia, tỷ lệ sống sót thấp đến nhỏ nhoi, nghĩ vậy cô bé nghe theo lời của Hoàng Mộc, điều khiển linh lực hạ thấp chỉ vừa đủ để chống lại áp lực nước biển.
-Ngọc Lan cho mình mượn kiếm của cậu. Hoàng Mộc hô.
Cô bé rút thanh kiếm ra đưa cho Hoàng Mộc, bản thân ở giữa ba người, nãy giờ chưa cần dùng đến v·ũ k·hí.
Hoàng Mộc ngưng tụ ra dải lụa, lấy chiều dài lớn nhất của nó thành hình, dải lụa xanh dài 30 m uốn éo quấn lấy hai thanh đao Phi vân, đồng thời quấn qua thanh kiếm của Ngọc Lan, sau đó dưới sự dẫn dắt của Hoàng Mộc dải lụa bao phủ lấy bốn người, ba thanh v·ũ k·hí chìa ra ngoài, sắp xếp cách nhau một khoảng, lưỡi chếch lên trên.
Dải lụa như cái như cái lồng ôm trọn bốn người vào trong, chiếc lồng bắt đầu xoay tròn.
Nơi màng nước, ngay khi Ngọc Lan giảm bớt lực nén hàng loạt con Kim ngư lập tức ùa vào, khó mà đếm được số lượng của chúng. Ngọc Lan phải tập trung hết sức khống chế màng nước tránh không khí thất thoát nhưng dù cố gắng thế nào, từng bọt khí vẫn rời bỏ khối bán cầu trồi lên mặt biển.
Bầy kim ngư va phải chiếc lồng làm từ dải lụa của Hoàng Mộc. Chiếc lồng xoay rất nhanh phát ra những tiếng ông ông, ba thanh v·ũ k·hí trên lồng theo đó xoay tròn cắt vào bầy kim ngư. Máu thịt lập tức tung tóe khắp nơi.
Nếu mỗi tay Hoàng Mộc có thể nhấc được 800kg thì dùng dải lụa cậu có thể nhấc được 1.5 tấn. Lực quay mạnh mẽ kết hợp với sự sắc bén của v·ũ k·hí, chân chính biến chiếc lồng thành một cái máy xay thịt.
Đổng Kiếm cũng tham gia vào quá trình, thanh kiếm của cậu ở ngoài mặc sức huy vũ.
Kim ngư đi vào bao nhiêu, chúng bỏ mạng bấy nhiêu, nhìn có vẻ nhóm Hoàng Mộc chiếm lợi thế nhưng quan sát kỹ thì không phải vậy. Khối bán cầu của Ngọc Lan đang thu hẹp kích thước một cách mau chóng, ngoài việc bầy kim ngư đi vào làm thất thoát không khí thì xác kim ngư chất đống và chạm với màng nước cũng làm cho màng nước không còn kín kẽ, không khí từ đó thoát ly.
-Phải mau nghĩ cách đi lên bất kể vì bốn người chúng ta hay vì Minh Nguyệt ở trên. Hoàng Mộc tự nói với chính mình.
Cậu hô to:
-Chúng ta phải mau đi đến thành hố.
Mọi người chân bước nhanh hơn bất chấp bầy kim ngư vây kín, quảng đường di chuyển tạo nên một dải màu xanh đặc sệt, chính là máu của Kim ngư, loài này như con thiêu thân lao vào lửa, thấy c·hết không lùi, bản tính hung hăng, tàn bạo ăn cả đồng loại.
Nhờ vào Ngọc Lan và Hoàng Mộc tạo ra hai lớp bảo vệ, bốn người đi đến được thành hố, muốn đi lên trên mặt biển trước mắt phải vượt qua hố sâu 110 m.
Thực ra quả cầu nước của Ngọc Lan có thể nổi lên trên nhờ vào sức đẩy Ác Si Mét, tuy nhiên bốn người thì không được như vậy, cũng không thể lơ lửng trong quả cầu, để có thể làm điều đó mọi người cần ít nhất một điểm tựa.
Đi lên mặt biển trước khi quả cầu không khí biến mất chính là cuộc đua sống còn của bốn người, đây là đáy biển không phải đất liền, hễ sảy chân lập tức sẽ vẫn lạc.
Dải lụa ngừng quay sau đó chuyển đổi hình dạng chiếc lồng thành hình bán cầu phủ lên thành hố, quả cầu không khí của Ngọc Lan bị thu hẹp lại nằm lọt trong chiếc lồng hình bán cầu của Hoàng Mộc.
Dải lụa rung lên trong nước biển, lực cản của nước rất mạnh mẽ, nhưng mà hơn hai tháng luyện tập Hoàng Mộc đã quen với chúng. Do chuyển sang dạng bán cầu nên không thể xoay tròn, chỉ có thể rung lắc, lực đạo ba thanh v·ũ k·hí vì thế yếu đi một chút.
Bốn người bám thành hố, phần diện tích được chiếc lồng của Hoàng Mộc bao trùm, gấp gáp leo lên. Bàn tay mạnh mẽ đâm vào thành đất tạo ra những chỗ lõm, qua đó có chỗ để bám.
Bầy Kim ngư vẫn điên cuồng t·ấn c·ông như con thiêu thân, xác của chúng bị cắt đứt rơi xuống đáy biển.
Mất khoảng 5 phút bốn người leo lên được miệng hố, còn 50 m nữa sẽ lên được mặt biển. Dải lụa chuyển đổi sang hình dạng chiếc lồng, Hoàng Mộc mở phần trên của chiếc lồng ra một khoảng nhỏ, ánh mắt nhìn lên trên, từ đâycó thể thấy được những tảng gỗ bong ra từ chiếc thuyền đang trôi nổi.
Tâm lý Hoàng Mộc lúc này hoang mang tột độ.
-Minh Nguyệt đâu, chẳng lẽ Nguyệt đã xảy ra chuyện bất trắc.
Hắn nghiến răng ken két, ánh mắt căm phẫn nhìn bầy Kim ngư.
Lôi Viêm ở bên thấy vậy, chạm vào vai Hoàng Mộc nói:
-Thuyền đã bị phá nhưng Minh Nguyệt chưa hẳn đã lâm nguy, chúng ta lên trên đã rồi mọi chuyện tính sau.
Lời khuyên của đứa bạn thân làm Hoàng Mộc trấn tĩnh một chút nhưng hận thù đã gieo.
-Nếu thật sự Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, hôm nay đàn Kim ngư một con cũng đừng hòng sống sót. Nội tâm hắn nổi lên những dòng sát khí.
-Ngọc Lan, cậu có thể tạo ra một lớp màng nước cứng rắn ngăn cản bầy kim ngư trong vài giây được không. Hoàng Mộc nói.
-Mình có thể, cậu yên tâm.
Ngọc Lan nói xong liền dốc hết linh lực, ép chặt các khối nước. Hoàng Mộc tin tưởng vào bạn của mình, dải khai chiếc lồng hình thành từ dải lụa.
Dải lụa uốn lượn xuống dưới chân bốn người tạo thành một tấm thảm nhỏ, Hoàng Mộc bảo mọi người đứng lên. Phần dải lụa thừa ra của tấm thảm lập tức cong lên, đầu kia chạm vào đáy biển, đẩy bốn người đi lên. Nhờ vào lực đẩy Ác Si Mét dải lụa có thể làm điều đó, nếu đổi lại là đất liền thì chưa chắc.
Bốn người cùng quả cầu từ từ trồi lên mặt biển, xung quanh bầy kim ngư vẫn lao vào t·ấn c·ông, màn nước cứng rắn giữ chúng lại, giống như vướng phải keo dính đứng yên một chỗ không thể tiến thêm.
Dải lụa chỉ dải 30m, mất thêm mấy mét kết thành tấm thảm, lúc này còn khoảng hơn 20 m nữa mới lên được mặt biển. Hoàng Mộc điều khiển dải lụa dưới chân gấp rút thu lại rồi đâm xuyên qua màng nước, hướng lên mặt biển quấn lấy một tảng gỗ to. Dải lụa co lại kéo cả bốn người lên trên.
Đúng lúc này bỗng có một con cá voi chui ra từ đám máu xanh, xuất hiện trước mắt bốn người, trên lưng nó là Minh Nguyệt đang ôm lấy vây cá, phía sau bầy Kim ngư truy đuổi.