Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 49: Thể cổ xưa




Chương 49: Thể cổ xưa

Hoàng Mộc trông thấy Minh Nguyệt, nét mặt vui mừng như h·ạn h·án gặp cơn mưa rào, miệng cười tươi, những luồng sát khí trong tâm thức bị thay thế bằng niềm hân hoan. Không chỉ cậu mà ba người còn lại cũng vậy, một tay đưa lên vẫy chào.

-Nguyệt ơi mình đây này.

Âm thanh bị nước ngăn cản không đến được tai Minh Nguyệt, nhưng cô bé hoàn toàn hiểu được đồng bạn nói gì. Minh Nguyệt cũng đưa một tay ra chào, rồi chỉ vào dải lụa sau đó chỉ vào cá voi.

Hoàng Mộc hiểu ý, đúng lúc cá voi bơi gần quả cầu, dải lụa nhanh chóng buông tảng gỗ trên mặt biển ra rồi lao tới quấn quanh cổ cá voi. Bốn người trong quả cầu hai tay nắm chặt dải lụa, cả người và quả cầu được cá voi lôi đi, tốc độ rất nhanh, phía sau bầy kim ngư đuổi theo sát bên.

Tốc độ nhanh sinh ra lực cản lớn, Ngọc Lan không thể duy trì màng nước, quả cầu ngay lập tức vỡ ra, nước biển ùa vào lấp đầy. Hoàng Mộc điều khiển dải lụa co lại kéo bốn người tiến đến lưng cá voi, rồi đầu còn lại buộc vào thân cá, khi di chuyển tốc độ cao làm cho mọi người khó giữ được vị trí, cậu làm vậy để cả nhóm có được chỗ bám.

Cá voi không biết lũ quỷ này đang làm gì mà trói mình cả trước lẫn sau, nhưng được Minh Nguyệt truyền thông điệp giải thích nên nó không tỏ ra sợ hãi. Cá voi bơi hướng lên mặt nước đưa năm người trồi lên mặt biển.

Ánh nắng cuối chiều huy hoàng trải dài trên biển, bầu không khí trong lành khiến năm người tham lam hít lấy, nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc mọi người vui sướng, hạnh phúc như vừa thoát ra khỏi thế giới đầy máu và áp lực.

Tốc độ cá voi rất nhanh thoáng cái đã đến đảo Bồ Hòn cách đó 1km, dù hòn đảo này gần với nơi thuyền thả neo nhưng năm người chưa lên tham quan lần nào, một mặt lo lắng trên đảo có sinh vật lạ ẩn nấp, mặt khác không có thời gian. Từ hôm nhận ra luyện tập dưới đáy biển mang lại hiệu quả cao, năm người vùi mình vào khổ luyện chưa dời đi nơi khác. Hôm nay tình thế cấp bách đành chọn hòn đảo làm nơi trú ngụ.

Đến gần cả năm người nhảy lên cao tiến đến hòn đảo, tránh cho cá voi phải dừng lại, bởi bầy Kim Ngư vẫn đang truy đuổi phía sau. Không phải chở theo mấy người, tốc độ cá voi nhanh hơn, thoáng cái đã không thấy đâu, bầy Kim Ngư mất dấu vết bơi lúc nhúc gần đảo.

Trước mắt nguy hiểm đã qua đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, không biết tiếp theo sẽ đối mặt với những gì, hiện tại cả năm người nằm phơi mình trên đảo tận hưởng phút giây yên bình.

Hoàng Mộc quay sang hỏi Minh Nguyệt:

-Hồi nãy trên thuyền xảy ra chuyện gì thế Nguyệt, có phải do đàn Kim Ngư gây ra không?

-Không phải do đàn Kim Ngư đâu, lúc đó truy đổi bầy cá xanh ngoài Kim Ngư ra còn có hàng nghìn con chim trên trời, chúng thấy bầy cá xanh nấp dưới thuyền nên sà xuống t·ấn c·ông, kích thước chúng to lớn, số lượng lại đông làm thuyền hư hại.

-Ra vậy, chả trách vỏ thuyền đã bôi nhựa cây Bạch Phong mà vẫn bị phá, hóa ra là do lũ chim, nhựa cây chỉ có tác dụng với sinh vật biển. Sau đó diễn bến thế nào mà Nguyệt được cá voi cứu.

-Nguyệt thấy thuyền bị phá hỏng liền ôm theo mấy viên đá và cây leo nhảy xuống biển. May mắn gặp đàn cá voi đang săn cá xanh gần đó, Nguyệt truyền thông điệp đi, cá voi nhận được tín hiệu liền đến ứng cứu. Vốn định bơi xuống đáy biển hỗ trợ mọi người nhưng thời điểm đó Kim Ngư tụ tập quá đông, không thể đi xuống. Một lát sau Nguyệt phát hiện ra dây leo đã bị cắn đứt, đánh vứt nó đi, nhờ cá voi bơi ra cách ra một đoạn, đến khi thấy số lượng Kim ngư vơi dần, mình cùng cá voi đi xuống để hỗ trợ thì gặp mọi người đi lên.

-Ra là vậy, may mà Nguyệt quen được cá voi sát thủ.



Năm người nói chuyện hồi lâu, thấy trời sắp tối, đứng dậy đi thăm dò quanh đảo.

Men theo lối mòn cả nhóm tìm được cửa hang nằm cách mặt biển khoảng 30m, do dự một lát rồi tiến vào, nếu phải ở lại đảo đêm nay vậy nhất thiết phải xem xét trong hang có sinh vật nào đe dọa tính mạng không.

Hoàng Mộc xách túi đá thay cho Minh Nguyệt, trong tình huống nguy cấp, cô bé vẫn không quên mang theo chúng. Chưa biết những viên đá có tác dụng gì, nhưng đây là công lao hơn hai tháng trời tìm tòi dưới đáy biển của cả nhóm.

Hang động khá tối, Lôi Viêm phải ngưng tụ ngọn lửa chiếu sáng đường đi, xuất hiện trước mắt mọi người là một khoảng không gian rộng khoảng 300m2 có nhiều khối đá xù xì chĩa xuống. Trong hang có một hồ nước nhỏ, mọi người không nhịn được cơn khát, tiến đến uống lấy, uống để, nước rất trong, mát lạnh, có vị ngọt, không phải vị ngọt của đường mà là vị ngọt của sự tinh khiết.

Phía cuối không gian có một con đường nhỏ chỉ vừa đủ cho một người chui qua, Lôi Viêm đi trước, mọi người theo sau, lối đi hướng xuống dưới rồi vòng lên trên. Không gian nơi đây rộng khoảng 600m2, trần hang có nhiều vết lõm mọc thành mảng, giống như vảy rồng, nhiều chiếc cột kéo dài t·ừ t·rần hang xuống đáy hang nhìn kiểu dáng xù xì giống như những cây dừa.

Ở cuối khoang vẫn còn một con đường nhỏ nữa, năm người chui qua, xuất hiện trước mắt là một không gian rất rộng lớn, bây giờ mọi người đã hiểu vì sao hang có tên là Sửng Sốt, cả không gian rộng khoảng 10.000m2, mặt hang, vách hang, trần hang nhô ra nhiều hình thù kỳ dị, những khối thạch nhũ to như cây đại thụ đóng vai trò làm cột trụ tôn thêm vẻ đồ sồ cho hang động, con người nhỏ bé đứng trước một kiến trúc tự nhiên như vậy không khỏi choáng ngợp.

Năm người tiến vào, q·uả c·ầu l·ửa được tăng thêm kích thước để nhìn rõ mọi thứ xung quanh, bỗng nền hang phát ra tiếng lạch, cạch phá đi sự yên tĩnh, âm thanh giống như viên đá nhỏ rơi xuống t·ừ t·rần hang.

Mọi người cảnh giác nhìn theo nơi phát ra tiếng động, Lôi Viêm tách ra một đám lửa nhỏ từ quả cầu rồi ném về phía đó, ngọn lửa đi qua, một sinh vật bò ra từ một cây thạch nhũ trên trần hang, sau đó hàng loạt sinh vật khác như vậy chui ra từ sau các tảng đá, các khối thạch nhũ, các góc khuất.

Sinh vật hiện ra có sáu chiếc xúc tu, mỗi bên ba cái, có hai chân, chiếc đầu cân xứng với cơ thể.

Ngọc Lan cuống quýt hô:

-Octopieus

Sinh vật trước mặt rất giống với Octopieus mà cô bé từng gặp khi đi tìm gan hổ.

Đổng Kiếm và Ngọc Lan cùng kêu to:

-Mọi người chạy mau.

Vẻ mặt sợ hãi hiện ra trên mặt mấy người, chúng biết thời đại bây giờ Octopieus là vua của thế giới, nắm mọi quyền sinh sát, dù có mạnh mẽ như hổ trắng thì đứng trước chúng cũng đành bất lực bỏ mạng.

Mấy người chuẩn bị quay lưng bỏ chạy thì Hoàng Mộc gọi lại:



-Không phải Octopieus đâu, mọi người bình tĩnh.

Trải qua nhiều nguy hiểm, bốn người rất tin tưởng Hoàng Mộc, nghe cậu nói vậy liền quay lại nhìn rõ sinh vật phía trước.

Tổng thể rất giống với Octopieus nhưng trên da của chúng có vảy, những chiếc xúc tu tựa như của bạch tuộc, không có ngón tay, kích thước của chúng cũng lớn hơn Octopieus một chút, điểm đặc biệt là ánh mắt của chúng không phát ra sự thông minh mà là ánh mắt của hung thú, càng nhìn chi tiết càng không thấy tương đồng với Octopieus.

Hoàng Mộc nói tiếp:

-Đây nhiều khả năng là thể cổ xưa của Octopieus, chúng có quan hệ với Octopieus giống như loài khỉ với chúng ta vậy.

-Ồ thể cổ xưa sao. Lôi Viêm đáp.

Năm người đang mải quan sát thì một thanh thạch nhũ dài nhọn trên trần hang bị bẻ gãy rồi lao đến t·ấn c·ông. Lôi Viêm đá một vòng, trúng vào cây thạch nhũ, khiến nó gãy ngang, chia ra làm hai đoạn rơi về hai hướng khác nhau.

Cậu nhận xét:

-Lực đạo cũng chỉ xấp xỉ Thiết Phiến hầu thôi, hù dọa ta một trận.

Những người còn lại nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ như Thiết phiến hầu vậy mọi người có thể lo liệu.

Trong trận chiến với Kim ngư, Lôi Viêm là người ít dùng đến linh lực nhất, linh lực của cậu hiện tại rất sung mãn. Ngọn lửa cháy to dữ dội biến thành một hình cầu đường kính 4m, quả cầu to lớn mà nhẹ nhõm lao đi phần phật trong không trung, t·ấn c·ông những sinh vật đằng kia.

Nơi q·uả c·ầu l·ửa đi qua, sinh vật kỳ dị bỏ chạy, có điều tốc độ của chúng thua xa cầu lửa, liên tục bị ngọn lửa nuốt lấy.

Bầy sinh vật kỳ dị số lượng rất đông, khoảng 300 con, thấy đối phương chỉ là năm nhân loại nhỏ nhoi, chúng đi ra chỗ ẩn nấp, lao đến đáp trả năm người.

Kích thước mỗi con đại khải cao khoảng 3m, bàn chân của chúng không giống như thông thường, mang kiểu dáng bàn tay bốn ngón. Hàng trăm con bám vào vách hang, trần hang, mặt hang bò tới, khung cảnh có phần kinh dị.

Lôi Viêm đưa cầu lửa về bảo vệ mọi người, quả cầu lăn theo hình tròn từ nền hang đến vách rồi đi lên trần hang, cầu lửa cứ theo hình ống của hang mà lăn tròn, làm cho mấy sinh vật đến trước không thể xâm nhập.

Đổng Kiếm điều khiển phi kiếm t·ấn c·ông chúng, thanh kiếm nhắm vào những sinh vật đang cố bẻ thạch nhũ làm v·ũ k·hí mà đánh tới. Phốc, một con b·ị đ·ánh trúng, nó lập tức bỏ mạng. Mấy con xung quanh thấy vậy liền né tránh, tốc độ chúng khá nhanh, mặt khác linh lực của Đổng Kiếm khi đối mặt với Kim ngư bị hao tổn nhiều, tốc độ vì thế có phần trì trệ, liên tục đâm trượt mấy phát. Dù vậy tác dụng q·uấy n·hiễu không cho chúng bẻ thạch nhũ làm v·ũ k·hí t·ấn c·ông từ xa vẫn được phát huy.



Theo thời gian số lượng đến mỗi lúc một đông, chúng luồn qua kẽ hở của cầu lửa tiến đến gần mấy người. Ngọc Lan và Minh Nguyệt đi ra thể hiện tuyệt kỹ kiếm pháp kết liễu sinh mạng chúng. Đội hình công thủ toàn diện, từ từ tiến vào trong.

Hoàng Mộc thì khác, dải lụa quấn quanh người nhằm gia tăng sức lực và tốc độ rồi súc thế vọt ra ngoài phạm vi của cầu lửa. Mỗi sinh vật kỳ dị có sáu chiếc xúc tu, cả sáu chiếc đồng loạt t·ấn c·ông, không phải chỉ một con mà nhiều con cùng t·ấn c·ông Hoàng Mộc, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng thấy những chiếc xúc tu không nhân từ quật xuống.

Có điều trong mắt Hoàng Mộc tốc độ của chúng có phần chậm chạp, cơ thể hắn tăng tốc áp sát một sinh vật phía trước, đao trái đưa lên cắt một vòng, đao phải quét ngang, không dừng lại, không có động tác dư thừa, chỉ thấy đao ảnh phản chiếu dưới ánh lửa những dải bạch kim. Dải bạch kim cắt theo những đường vòng cung đẹp đẽ, mỗi khi lướt qua một thân xác đáng lẽ đường đao phải lệch đi nhưng Hoàng Mộc đã quen với điều này khi tập luyện dưới đáy biển. Dải bạch kim lướt qua một thân thể không dừng lại, không yếu đi lướt qua thân thể thứ hai, những dải bạch kim xoay tròn như đóa hoa, còn thân ảnh Hoàng Mộc lả lướt như u linh.

Thân ảnh và bóng đao dừng lại, hàng loạt xúc tu đổ sập xuống, chúng bị cắt đứt, sau đó hàng loạt sinh vật gục ngã, trong phạm vi vòng tròn bán kính 2m quanh Hoàng Mộc chất đầy xác sinh vật lạ.

Hai tay hắn buông thanh đao ra, dải lụa quấn lấy chuôi đao lập tức dải ra 2 m, cơ thể Hoàng Mộc xoay tròn, kéo theo thanh đao buộc ở đầu dải lụa quay tròn. Hai thanh đao lướt qua chỗ nào, chỗ đó chỉ còn xác c·hết, càng xoay chiều dải dải lụa càng tăng lên, dải bạch kim hình tròn đẹp đẽ mà c·hết chóc càn quét giữa bầy hung thú.

Đội hình thừa thắng xông lên, bầy hung thú đông đảo vậy mà bị đẩy lùi, chúng không giống như Kim ngư chỉ biết lao đi như con thiêu thân, ngược lại thấy tình hình không ổn, chúng liền bỏ chạy thục mạng, âm thanh xúc tu bò trên nền hang, vách hang, trần hang vang lên những tiếng bịch bịch, bộp bộp.

Chiến đấu chỉ phát sinh chưa đến 10 phút đồng hồ mà đã có 50 sinh vật bỏ mạng, chúng bò qua lối ra khác cuối hang động rồi nhập vào nước biển.

Nhìn sơ qua những sinh vật lạ này có phần hao hao nhân hình, cả nhóm trông thấy gớm ghê, liền mang xác chúng vứt xuống biển, bầy kim ngư không biết từ đâu chui ra ăn sạch.

Trời đã tối hẳn, năm người kiếm củi đốt một đống lửa to, bỗng từ trong ngọn lửa xuất hiện một bộ mặt gớm ghiếc nhe răng hung tợn.

Cá chín rồi ăn tối thôi mọi người ơi.

Khi nãy bầy Kim Ngư trồi lên ăn xác c·hết, Hoàng Mộc tiện thể bắt luôn vài con làm bữa tối. Mùi cá thơm phức, ăn cá nướng giữa hang động rộng lớn, đẹp đến sửng sốt mang đến một tư vị khó tả. Con thỏ trắng ở trong túi Minh Nguyệt cũng chui ra đến bên đống lửa, cô bé xoa đầu nó rồi lôi ra mấy củ cà rốt cuối cùng.

-Ngày mai chị phải đi tìm thức ăn cho cưng rồi.

Mấy con Kim Ngư bị chén sạch, bốn người thu xếp nghỉ ngơi thì nghe âm thanh sắc bén, dứt khoát xoẹt, xoẹt, xoẹt.

Nhìn theo nơi phát ra tiếng động, thấy Hoàng Mộc đang cầm đao Phi vân cắt vào vách đá, Ngọc Lan tò mò hỏi:

-Bồ làm gì thế?

Hoàng Mộc trả lời:

-Khi bầy hung thú kia chạy đi các cậu có để ý âm thanh chúng v·a c·hạm vào vách đá không, mình thấy chỗ này vang lên những tiếng bộp bộp.

Chỗ Hoàng Mộc chỉ chính là chỗ cậu vừa dùng đao Phi Vân cắt ra ba đường nối nhau thành hình tam giác, nhát cắt rất tinh tế. Hoàng Mộc dùng tay tỳ mạnh vào giữa hình tam giác, khối đá trượt đi để lộ bên trong một khoảng không gian giống như mật thất.