Chương 51: Túi trữ vật
Tổng cộng có tất cả 120 viên đá thần bí, không biết chúng làm từ chất liệu gì mà sau nhiều năm tháng vẫn giữ được nguyên vẹn hình dạng, không bị nước biển bào mòn, một phần cũng do những viên đá này bị vùi lấp dưới bùn cát.
Trí nhớ của Hoàng Mộc rất siêu việt, chỉ nhìn qua đã nhớ được hình dạng của từng viên, trong đầu hiện lên hình ảnh của chúng rồi liên tục đưa ra các phương án lắp ghép. Viên thứ 100 ráp vào vị trí phù hợp, 20 viên còn lại không tương xứng với tổng thể, có lẽ chúng tách ra từ những phần khác nhau trên khối đá, tạm thời bỏ qua 20 viên này.
100 viên ghép lại thành một khối đá có viền cong, nhìn qua giống như một hình tròn bị thiếu mất 2/3 diện tích.
Hoàng Mộc chép miệng:
-Thôi kệ vậy, thử truyền linh lực vào xem sao.
Một tay chạm vào khối đá, tâm niệm điều động linh lực từ từ men theo kinh mạch đến bàn tay, nơi bàn tay tiếp xúc với khối đá, linh lực thoát ra rồi đi theo hàng loạt lộ tuyến phức tạp trong khối đá.
Hoàng Mộc ngẫm nghĩ:
-Những lộ tuyến này có tác dụng gì? Hơn nữa làm sao có thể đặt nó bên trong khối đá?
Cậu cảm nhận linh lực của bản thân chạy trong viên đá, tâm thức tưởng tưởng ra đường đi của nó, hàng loạt đường nối chằng chịt, có những chỗ rất nhỏ chỉ 1cm2 mà có tận 100 đường đi qua. Mạng lưới các lộ tuyến này làm cho cậu liên tưởng đển bản mạch điện tử trong các thiết bị hiện đại. Mức độ phức tạp không thua gì các bản mạch trong robot của Octopieus.
Lộ tuyến hiện ra đã phức tạp lại còn không đầy đủ, làm Hoàng Mộc suy nghĩ không thông, cả ngày lâm vào trầm mê, chưa tìm được đầu mối.
Cuối ngày hắn thở dài:
-Có lẽ mình phải từ từ tìm hiểu, một hai ngày không thể khám phá được bí mật của cổ nhân.
Nếu cổ nhân có sống lại chắc cười ha hả, kết tinh trí tuệ hàng vạn năm mới làm được như vậy, ngươi một kẻ chưa học qua trường lớp gì mà đòi thấu hiểu sao?
Tìm hiểu khối đá không đầy đủ cứ như con kiến leo phải cành đa, leo phải cành cụt leo ra lèo vào, rối tinh, rối mù nên Hoàng Mộc tạm gác lại, chuyên tâm rèn luyện linh lực cùng thể lực. Nơi hang Sửng Sốt linh khí dạt dào, là một động thiên phúc địa chả trách Hùng Bá Long tọa hóa chỗ này, nhiều khả năng nơi đây là trụ sở chính của Quần Long hội.
Vài tuần sau, mặt biển đã đóng băng, năm người bước ra khỏi hang, chân đạp trên mặt băng hướng đến các hòn đảo đặc biệt.
Hòn đảo đầu tiên cách hang sửng sốt khoảng 10km, kích thước khá lớn diện tích đáy tầm 40m2, đi xung quanh hòn đảo một vòng, không phát hiện ra hang động nào. Mấy người dùng v·ũ k·hí chặt ra một hòn đá vừa phải, cầm nó gõ quanh hòn đảo, muốn thông qua âm thanh v·a c·hạm để xác định vị trí có khoảng trống bên trong.
Sau một hồi cảm thấy bên dưới không có khoảng trống nào, Hoàng Mộc nhờ Đổng Kiếm điều khiển phi kiếm, còn bản thân đạp lên thanh kiếm, thanh kiếm bay lên cao mang theo Hoàng Mộc, hắn dùng viên đá trong tay gõ xung quanh đảo.
Bỗng âm thanh phát ra bộp bộp khác với những nơi khác, Hoàng Mộc nghi hoặc gõ thêm mấy lần, khẳng định chỗ này có khác biệt. Hắn lấy đao Phi Vân ra cắt mấy đường, lưỡi đao Phi Vân sắc bén cộng với lực đạo mạnh mẽ, đá bị như cắt đậu hũ, vết cắt hình vuông.
Hoàng Mộc dùng tay đẩy vào, khối đá hình vuông trượt đi.
-Khoảng trống bên trong cũng không sâu lắm, đỡ cho ta phải mất công cắt đá.
Khối đá trượt đi nửa chừng thì Hoàng Mộc không đẩy nữa, mà dùng đao khoét ra một chỗ cầm, thò tay vào chỗ vừa khoét kéo khối đá ra ngoài. Hắn làm vậy vì sợ khối đá rơi vào bên trong sẽ làm hỏng đồ vật gì đó nếu có.
Khối đá được lôi ra đặt nhẹ nhàng lên hòn đảo, Lôi Viêm thấy vậy trèo lên, ngưng tụ ngọn lửa chiếu sáng khoảng trống phía trong. Mọi người theo lỗ hổng chui vào, diện tích khoảng trống khá nhỏ chỉ 10 m2, cao 2m. Có một vài đồ vật linh tinh nhưng đã quá cũ kỹ, không thể sử dụng, chỉ mới chạm qua chúng liền mục nát.
-Đây hẳn là mật thất của một vị nào đó nhưng người này khi còn sống đã rời đi, bỏ hoang nơi này.
TÌm kiếm kỹ càng hồi lâu không phát hiện được gì thêm, mọi người chui ra, dùng tảng đá hình vuông ghép vào hang động.
Thời tiết rất lạnh, may nhờ có quần áo làm từ lông thú, năm người mới có thể di chuyển trên mặt băng, thỉnh thoảng trên đường bắt gặp vài hung thú đi săn mồi cả nhóm liền xử lý nó bổ sung thức ăn.
Một tuần trôi qua, cả nhóm đã đi thăm dò gần hết các hòn đảo, đúng là bên trong chúng có các không gian trống nhưng phần lớn chỉ là hang động thông thường. Số khác đặc biệt hơn có những bộ xương hóa thạch, các đồ vật cũ kỹ, thậm chỉ có mấy quyển sách về linh lực, pháp quyết nhưng tất cả đã mục nát, không thể đọc được, vừa cầm lên liền tan rã thành bụi phấn làm cho nhóm tiếc nuối không thôi, giống như vừa cầm được cục vàng lại bị mất.
Chỉ còn năm hòn đảo chưa thăm dò, số lượng ít đi khiến tâm lý mọi người có phần chán nản, muốn tìm hiểu bí mật linh lực thật khó khăn. Trước mắt là một trong năm hòn đảo còn lại, kích thước khá lớn, khoảng 300m2, mất một ngày mới tìm được vị trí đặc biệt, vị trí này ở tít trên cao, tiêu phí một tiếng nữa để cắt ra lỗ hổng đi vào.
Không gian bên trong giống một gian phòng nhỏ, diện tích đại khái 15m2, giữa gian phòng có một bộ xương ngồi trong tư thế kiết già, nhìn qua giống với Hùng Bá Long, chạm vào vang lên những tiếng coong coong của kim loại.
Hoàng Mộc nhận định:
-Hẳn vị cổ nhân này đã đến kim đan kỳ, thật không biết tu luyện đến trình độ Kim đan sẽ có lực lượng như thế nào mà xương cốt trải qua hàng vạn năm vẫn không bị hư tổn.
-Số lượng cũng thật ít a, chúng ta đi dò khắp các hòn đảo bây giờ mới gặp được hài cốt thứ hai. Lôi Viêm tiếp lời.
Mọi người bắt đầu dò xét từng chi tiết, ngóc ngách của gian mật thất, cẩn thận lấy tay chà xát trên mặt tường xem có ký tự nào lưu lại không. Nửa ngày trôi qua vẫn không phát hiện được điều gì.
Hoàng Mộc tến đến bộ xương quan sát lại lần nữa, bất giác phát hiện ngay dưới vị trị hài cốt đang ngồi, có một viên đá hình vuông, cậu thò tay vào lấy nó ra, phủi đi bụi bặm bám trên đó.
-Ồ vật này nhìn qua tưởng là viên đá nhưng quan sát kỹ có vẻ không phải, các cậu xem này.
Hiện trước mắt cả nhóm là khối đá nhỏ hình hộp chữ nhật khá dẹt to bằng một phần tư bàn tay.
Ở nơi xa xôi trong vũ trụ có một hành tinh, bề mặt bao phủ chủ yếu là nước, trên biển nước mênh mông đó có một tòa lâu đài rất rộng lớn, đây chính là vương quốc Octopieus. Ở trái đất cũng có vương quốc Octopieus nhưng chẳng qua đó chỉ là cách gọi của người dân, còn thực tế đó chỉ là một chi nhánh nhỏ trong hàng chục chi nhánh của vương quốc Octopieus. Vương quốc Octopieus sở hữu hàng chục hành tinh thuộc địa.
Ngồi ở chính điện của tòa lâu đài, một thân ảnh to lớn đang thao tác thiết bị 3D, sát bên hắn là một nữ tử rất xinh đẹp, dù xét theo tiêu chuẩn của nhân loại hay Octopieus thì nữ tử này cũng toát lên vẻ đẹp tuyệt sắc, ngoài ra hai bên còn có hàng trăm thị nữ khác theo hầu.
Thân ảnh to lớn không ai khác chính là Áo Bố Lai Ân quốc vương của tộc Octopieus trên tất cả các hành tinh. Lúc này hắn xem dữ liệu 3D rồi bật cười, tiếng cười mang theo uy thế ngạo nghễ của đế vương, lại kèm theo sắc thái của kẻ độc tài.
Nữ tử tuyệt sắc ở bên thấy vậy liền hỏi:
-Quốc vương ngài xem gì mà bật cười vậy ạ, có thể nói cho th·iếp biết được không?
-Ái Lệ Văn ngươi đã xem mấy cuốn tiểu thuyết tiên hiệp của địa cầu mà ta đưa cho ngươi chưa.
-Th·iếp có xem rồi ạ, thấy khá hấp dẫn, vậy hóa ra Quốc Vương đang xem tiểu thuyết tiên hiệp.
-Ừm, theo như tài liệu tên Áo Lôi Cách gửi về thì loài người ở địa cầu có trí nhớ di truyền, tức là trí nhớ của tổ tiên sẽ đi vào gen truyền cho thế hệ sau, đương nhiên chúng không thể nhớ được những thông tin này. Nhưng thông tin di truyền không phải là không có tác dụng, c sẽ đi vào tiềm thức, thỉnh thoảng kết hợp với trí tưởng tượng cho ra những câu truyện hư cấu.
-Vậy truyện tiên hiệp là một trong những sản phẩm như vậy.
-Không sai, đương nhiên là sản phẩm của tưởng tượng thì không thể đúng được, nhưng chúng đã đi quá xa, có nhiều tình huống vớ vẩn.
-Th·iếp chưa bao giờ sở hữu thần lực, thật không biết những tình huống nào vớ vẩn ạ?
-Điều đầu tiên, ở các nền văn minh sở dụng linh lực, khoa học công nghệ thực ra rất phát triển, mỗi loại thiết bị được tạo nên đều chứa đựng hàm lượng chất xám rất cao. Ngươi thử nghĩ coi một xã hội đầy rẫy những kẻ sống hàng vạn năm liệu có thể ngu ngơ như xã hội phong kiến.
Nữ tử tên Ái Lệ Văn khép mình vào Áo Bố Lai Ân, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Vâng ạ, quốc vương anh minh.
-Điểm khác biệt lớn nhất giữa nền văn minh linh lực và nền văn minh bình thường đó là năng lượng được sử dụng, một bên chuyên về linh lực, một bên sử dụng các nguồn năng lượng khai thác từ thiên nhiên như điện năng, năng lượng mặt trời, năng lượng h·ạt n·hân, lượng tử…
Áo Bố Lai Ân dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Pháp bảo của nền văn minh linh lực ta cũng có vài kiện, bên trong chưa đựng rất nhiều vi mạch phức tạp được tạo ra từ những máy móc công nghệ cao, há có thể ấu trĩ như trong truyện tiên hiệp sử dụng phương pháp rèn truyền thống, vẽ vời thêm mấy cái hoa văn là hình thành.
Hoa văn chỉ là biểu hiện bề ngoài, như vi mạch điện tử hàm lượng chất xám bên trong mới là điều quan trọng. Có thể so sánh với việc mở vòi nước sẽ có nước chảy, kẻ không biết gì lại chỉ mua mối cái vòi về lắp lên tường rồi sẽ có nước từ tường chảy ra sao, thật ngu ngốc.
Còn nữa, túi trữ vật được sử dụng nhan nhản trong các truyện thật là một tình tiết vớ vẩn, gì mà khắc pháp trận mở rộng không gian bên trong, làm được vậy thì đã là trình độ đạo tổ không gian rồi.
Cái túi bé tí, có khi chỉ là giới chỉ, cứ giả sử bên trong có biện pháp để mở rộng không gian thì những vật to lớn làm sao có thể chui qua miệng túi để đi vào bên trong. Lại giả sử có một trường không gian phía trước túi giống như chiếc phễu, đưa vật biến nhỏ dần đi vào trong, vậy khi mở túi không cẩn thận trường không gian đó chạm vào cơ thể, chẳng phải cơ thể biến thành đoạn nhỏ, đoạn to mà nát bét sao.
-Thưa Quốc vương cơ thể mỗi người có trường sinh mệnh, có khi nào chiếc phễu trước túi trữ vật không thu vào được không ạ.
-Truyện tiên hiệp làm gì có khái niệm trường sinh mệnh như thế giới thực tại, chúng chỉ bịa ra cái túi cho tiện bỏ vật phẩm thôi. Kể cả trong thế giới thực tại thì trường sinh mệnh cũng không chống lại được quy tắc không gian, đều sẽ bị chiếc túi thu vào.
Ỏ trong hang động tại Vịnh Hạ Long, Hoàng Mộc dùng vải khô lau bụi bặm bám trên đồ vật nhỏ vừa tìm được, trên đó hiện ra dòng chữ bé tí, cậu liền lấy điện thoại ra dịch, hàng chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại là ba chữ: Túi trữ vật.