Chương 7: Chữa trị
Hoàng Mộc được người trong thôn khiêng về, nhìn thấy ông và bạn bè đã thoát khỏi nguy hiểm, tia tỉnh giác gắng gượng đến lúc này được thả lỏng, cậu lâm vào hôn mê.
Kengg, keng, keng, tiếng kẻng vang lên, một ngày mới bắt đầu. Vạn vật phát triển đến cực điểm thì sẽ quay đầu, tuyết rơi dày xưa nay chưa từng thấy cũng đến lúc tận cùng, từ tối qua tuyết đã ngừng rơi. Một buổi sáng bắt đầu, tia nắng mặt trời tràn lan khắp rừng núi, phủ lên làng mạc. Trải qua đêm dài mới thấy yêu ánh nắng, ánh nắng vàng tươi trải lên tuyết, tuyết ánh lên màu lung linh. Từ trong hang từng con thỏ chui ra, chiếc đầu linh hoạt đảo khắp nơi, hai tai rung rinh, chúng đứng nhìn bình minh đôi lát rồi nhảy bước đi tìm thức ăn.
Trong một căn nhà giữa thôn, Hoàng Mộc đang nằm trên giường, từ từ mở mắt, trước mắt cậu là gương mặt đáng yêu của Ngọc Lan. Thấy Hoàng Mộc mở mắt, Ngọc Lan vui mừng kêu lên:
“Mộc tỉnh rồi”
Hoàng Mộc nghiêng đầu thấy ông nội, Minh Nguyệt, Đổng Kiếm đi tới.
Ngọc Lan tươi cười bảo: Mộc hôn mê 2 ngày rồi, may quá hôm nay nếu không tỉnh dậy bọn mình sẽ vào rừng sâu tìm sâm cho mộc dùng đó.
Ông Hoàng Xuân đứng bên xoa đầu Ngọc Lan: Ha Ha cháu ta mệnh lớn, không dễ thua cuộc đâu.
Hoàng Mộc ngó xung quanh rồi hỏi: Lôi Viêm đâu rồi, sao không thấy ạ?
Minh Nguyệt không đợi ông Hoàng Mộc trả lời liền nói: Lôi Viêm bị trúng độc vẫn đang hôn mê nằm ở đằng kia.
Đổng Kiếm tránh sang một bên cho Hoàng Mộc thấy chiếc giường trắng cách cậu 3 chiếc giường, trên giường Lôi Viêm đang nằm bất động.
Cửa phòng bỗng mở, một ông lão già hơn cả ông Hoàng Xuân bước vào phòng.
Mấy đứa trẻ thấy ông lão vào, đồng thanh hô:
- Chúng cháu chào ông Hoa ạ
Ông Hoa là thầy thuốc của thôn, vốn trước đây gia đình ông Nguyễn Hoa có truyền thống làm đông y, từ nhỏ đã được gia đình truyền thụ cho y thuật. Sau khi hết thời gian lao động ở vương quốc octopieus ông trở về thôn. Vẫn không quên nghề xưa, vừa hay trong thôn thiếu thầy thuốc, ông trở thành bậc lương y của cả làng, ai cũng kính mến.
Ông Hoa tiến đến gần giường của Hoàng Mộc nói:
-Cơ thể cháu chịu chấn động mạnh, gân cốt, ngũ tạng đều bị ảnh hưởng, nhất là thần kinh rất hư nhược, ta cũng không biết vì nguyên nhân gì mà khiến thần kinh của cháu hư nhược đến vậy. Ta đã cho cháu uống thuốc bổ, thuốc chữa thương.
Ông vừa nói vừa tiến đến cầm tay Hoàng Mộc, vạch cổ tay áo để bắt mạch. Ngồi định thần một lát, ông kinh ngạc nhìn Hoàng Mộc.
-Sức hồi phục của cháu thật phi thường, thương thế trong cơ thể đã hồi phục gần hết, tinh thần không còn hư nhược.
Ông vạch áo xem một số chỗ khác trên cơ thể Hoàng Mộc.
-uhm, các v·ết t·hương bên ngoài vẫn còn nhưng rất khả quan, không bị viêm loét, chảy mủ, chừng một tuần nữa là khỏi hoàn toàn.
Nghe ông Hoa nói vậy, mọi người đều vui mừng. Hoàng Mộc cất tiếng hỏi
-Cho cháu hỏi tình hình của Lôi Viêm ạ?
-Lôi Viêm bị trúng kịch độc, ta đã cho uống thuốc giải để tránh c·hất đ·ộc phát tán, tuy nhiên độc của vĩ hạt sói rất độc đáo, nếu không giải được thì trong vòng 2 ngày nữa tính mạng của Lôi Viêm khó mà giữ.
-Nghe xong, Hoàng Mộc luống cuống hỏi: Ông có cách nào để chữa khỏi cho Lôi Viêm không ạ?
- Ta có một phương thuốc gia truyền chuyên dùng để giải độc, tuy nhiên thành phần của thuốc rất khó tìm
-Đó là gì ạ? Hoàng Mộc lại hỏi
- Về cơ bản để điều chế phương thuốc, các thành phần đều đã có chỉ còn thiếu một ít loại nguyên liệu quan trọng, trong đó nguyên liệu chính, là gan tươi của hổ trưởng thành thì không biết tìm đâu ra.
Nghe đến gan hổ mọi người đều bần thần, hổ ngày xưa rất dũng mãnh, nhưng con người dùng bẫy, dùng v·ũ k·hí có thể dễ dàng bắt được. Loài hổ ngày nay, sau 200 phát triển kích thước to gấp đôi, sức lực, phòng ngự, nhanh nhẹn, trí khôn mọi thứ đều hơn xưa rất nhiều. Với v·ũ k·hí thô sơ hiện nay của thôn muốn bắt được hổ trưởng thành thật đúng là chuyện viển vông, đừng tưởng dùng cung tên có thể hạ được vĩ hạt sói mà có thể hạ được hổ, da hổ so với trước kia dày và chắc hơn rất nhiều, mũi tên bình thường không thể làm nó tổn thương.
Ông Nguyễn Hoa khám cho Hoàng Mộc xong, dặn dò cậu mấy việc rồi đi ra ngoài.
Vừa tỉnh dậy Hoàng Mộc đã nhận tin buồn, Hoàng Mộc ở với Lôi Viêm từ nhỏ, tình thân như hai anh em ruột thịt, năm đứa trẻ vẻ mặt buồn rầu.
-Mình sẽ vào rừng tìm gan hổ, Hoàng Mộc gượng dậy khỏi giường nói
-Chúng mình đã bàn kỹ, sẽ cùng nhau vào rừng tìm gan hổ cứu Lôi Viêm, cậu ở lại dưỡng thương, đừng lo lắng. Ngọc Lan thấy hoàng mộc ngồi dậy liền nói.
ông Hoàng Xuân đứng sau lũ trẻ, lúc này lên tiếng:
-Mấy đứa bình tĩnh, không nói đến việc có g·iết được hổ trưởng thành hay không, riêng việc tìm được hổ trong hai ngày đã là việc không khả thi, chậm trễ một chút chẳng phải Lôi Viêm đã m·ất m·ạng hay sao, huống chi ngoài gan hổ cần một số loại dược thảo khác nữa.
Vậy phải làm sao ạ? Đổng Kiếm hỏi
-Mấy đừa còn nhớ ông từng nói trong cơ thể ông có một lực lượng thần bí, mặc dù nó mỏng manh, nhưng sau khi bị vĩ hạt sói t·ấn c·ông b·ị t·hương, ông phát hiện lực lượng này có tác dụng, bảo vệ cơ thể, kích thích cơ thể phục hồi.
Nói xong ông Hoàng Xuân vén quần lên, v·ết t·hương do vĩ hạt sói cắn ở chân rất sâu, vậy mà đã liền lại, chỗ b·ị t·hương bắt đầu mọc da non.
Mấy đứa trẻ Ồ lên kinh ngạc
-Hóa ra khả năng của ông là chữa lành v·ết t·hương.
-Đúng vậy, có điều luồng lực lượng này tuy có thể phóng xuất ra ngoài, nhưng ta đã thí nghiệm lên thỏ, luồng lực lượng này không thể thẩm thấu vào cơ thể con thỏ, trong cơ thể con thỏ phát ra một trường năng lượng ngăn cản lực lượng của ta đi vào. Ta nghĩ đến một vấn đề nếu đổi lại là một người cùng tập luyện thần thức pháp yếu, nguyện ý chấp nhận lực lượng của ta thì kết quả sẽ thế nào.
Sau khi thấy khả năng thần kỳ của lũ trẻ trước trận đấu với vĩ hạt sói, ông Hoàng Xuân quyết định kể chuyện thần thức pháp yếu cho Đông Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan nghe, ba đứa nghe xong phản ứng không khác Hoàng Mộc là bao.
-Hoàng Mộc liền nói: ông ơi cháu có v·ết t·hương trên người, ông có thể thử trên người cháu ạ
Đổng Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan đồng thanh hô: Cả cháu nữa ạ.
Ông Hoàng Xuân nghẫm nghĩ một lúc rồi cất lời: Trong bốn người ta thấy Hoàng Mộc tập luyện thần thức pháp yếu có thành tựu nhất, để ta thử với Hoàng Mộc trước, yên tâm luồng lực lượng này của ta ở trong cơ thể đã lâu, ta hiểu rõ nó, nó chỉ có tác dụng chữa trị, không có tác dụng công kích.
-Hoàng Mộc cháu điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ thể, vận chuyển thần thức pháp yếu, nếu thấy lực lượng của ta thâm nhập đừng cự tuyệt.
-Dạ vâng ạ, Hoàng Mộc trả lời
Nói rồi ông Hoàng Xuân đi đóng cửa phòng, phân công Đổng Kiếm, Minh Nguyệt canh trước cửa, tránh ai đó đi vào, Ngọc Lan ở lại hỗ trợ ông khi cần.
Vài phút sau, nhịp hô hấp của Hoàng Mộc đã đều đặn, tâm không tạp niệm, linh khí trong thiên địa đi vào cơ thể cậu, vận chuyển theo lộ trình của thần thức pháp yếu một cách nước chảy mây trôi, cả người cậu phát ra hào quang vàng nhẹ. Ông Hoàng Xuân, Ngọc Lan không khỏi bất ngờ về khả năng của Hoàng Mộc.
-Cháu ta thật có tư chất, vừa nghĩ ông vừa cầm lấy tay của Hoàng Mộc, tâm bắt đầu yên tĩnh, ông Hoàng Xuân vận khởi luồng lực lượng chữa thương trong cơ thể tập trung đến tay rồi phóng xuất ra nơi tiếp xúc với tay của Hoàng Mộc.
Hoàng Mộc tâm thức đang trong trạng thái thập phần minh mẫn, ngay lập tức nhận ra nguồn năng lượng lạ ở tay trái của mình, nguồn năng lượng mang lại cảm giác mát mẻ, ôn hòa, vun đúc. Cậu biết ngay đây là lực lượng chữa thương của ông nội. Tinh thần chủ động để luồng lực lượng này đi vào cơ thể, không một tiếng động, luồng lực lượng mát mẻ, ôn hòa vậy mà tiến thẳng vào tay của Hoàng Mộc.
Ông Hoàng Xuân mỉm cười, thành công rồi, luồng lực lượng chữa thương của ông đã thấm thấu vào cơ thể của Hoàng Mộc, ông dụng niệm điều khiển luồng lực lượng này đi đến nơi Hoàng Mộc b·ị t·hương. Ngay sau đó nụ cười chợt tắt, ông nhận ra mình đã mất liên hệ với luồng lực lượng. Mở mắt từ trạng thái nhập định, ông bối rối nhìn Hoàng Mộc, không biết xử lý sao.
Ngay lúc luồng lực lượng đi vào tay trái Hoàng Mộc đã nhận biết rõ, cậu thấy kỳ lạ sao luồng lực lượng đi vào tay rồi không vận chuyển nữa, cậu suy tính một lúc liền hiểu được tình huống của ông mình, hẳn là ông đã mất liên lạc với luồng lực lượng này.
Không nghĩ ngợi nhiều Hoàng Mộc thử dụng tâm điều khiển luồng lực lượng, không ngờ luồng lực lượng đang ở yên ở tay trái bỗng vận chuyển theo ý đồ của cậu. Hoàng Mộc cẩn thận vận chuyển nó theo thần thức pháp yếu đi đến đan điền nơi hư ảnh hoa sen đang tỏa sáng để thanh lọc tạp chất. Luồng lực lượng đi vào quang ảnh của hoa sen, từng ánh sáng của hoa sen tỏa ra tinh lọc tạp chất.
Mình đã quá cẩn thận rồi, luồng lực lượng của ông nội hoàn toàn tinh khiết, luồng lực lượng sau khi được hoa sen tinh lọc không mất mát gì chứng tỏ nó hoàn toàn tinh khiết. Hoàng Mộc dẫn nó đi theo kinh mạch đến v·ết t·hương, ở vai, ở tay, một số nơi khác trên cơ thể, luồng lưc lượng đi qua, một cảm giác rạo rực, ngứa ngáy nổi lên trên cơ thể cậu.
Ông Hoàng Xuân đang bối rồi nhìn Hoàng Mộc, bỗng thấy v·ết t·hương ở tay Hoàng Mộc khép lại, da non mọc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Ông và Ngọc Lan kinh hỉ, thành công rồi, 3 chữ thành công chỉ dám nghĩ trong đầu, không ai dám nói ra vì sợ ảnh hưởng đến quá trình nhập định của Hoàng Mộc.
30 phút sau, Hoàng Mộc mở mắt, một cảm giác tràn trề năng lượng, như ngủ một giấc dài sau một ngày làm việc mệt nhọc. Hoàng Mộc nhảy khỏi giường kêu to:
-THÀNH CÔNG RỒI, CHÚNG TA THÀNH CÔNG RỒI.
Tiếng kêu thu hút Đổng Kiếm, Minh Nguyệt ở ngoài cửa, chúng nhanh chóng đi vào, thấy Hoàng Mộc khỏe như trâu, vẻ mặt hai đứa vui hớn hở.
Vui mừng mốt lúc qua đi, Hoàng Mộc bình tĩnh trở lại thuật lại mọi việc cho mọi người nghe. Mọi người nhận ra một vấn đề lớn đó là không kể quá trình đưa lực lượng chữa thương đi vào cơ thể, hay là quá trình vận chuyển nó đều cần có sự chủ động của người bệnh, mà Lôi Viêm thì đang hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh.
Thấy mấy đứa trẻ bế tắc, ông Hoàng Xuân lại lên tiếng:
-Các cháu quên là ông cũng biết y thuật hay sao.
Vốn là trước đây ông Hoàng Xuân hoàn toàn không biết đến ý thuật, tuy nhiên với tố chất thông minh, ông được ông Nguyễn Hoa nhìn trúng và truyền cho y thuật. Mấy năm nay ông Hoàng Xuân vẫn phụ giúp ông Nguyễn Hoa chữa bệnh cho dân làng. Dù chưa học được 10 phần bản lĩnh của ông Nguyễn Hoa thì 8 phần là có đủ.
Ông Hoàng Xuân đi tới tủ thuốc gần đó, lục tìm một lúc, mang ra một chai thuốc.
-Đây là Tỉnh tâm hoàn, phục dụng xong có thể khiến người hôn mê tỉnh lại trong một giờ. Trước tiên ta sẽ thử lại phương pháp chữa bệnh lên Đổng Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan, sau khi kết quả khả quan sẽ cho Lôi Viêm tỉnh lại.
Đổng Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan đều trả lời: Dạ, vâng ạ
Quá trình chữa trị cho 3 đứa trẻ diễn ra trong hai giờ, nhờ có kinh nghiệm của Hoàng Mộc, mọi việc diễn ra thuận lợi. Chúng không cần bài trừ tạp chất, mà vận chuyển luồng lực lượng đến thẳng chỗ b·ị t·hương, kết quả rất khả quan, 3 người Đổng Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan v·ết t·hương trên người về cơ bản đã bình phục.
Lúc này luồng lực lượng trong cơ thể ông Hoàng Xuân đã cạn, mọi người quyết định nghỉ ngơi một hôm để khả năng của ông hồi phục rồi sẽ làm cho Lôi Viêm tỉnh dậy vào ngày mai.
Ông Hoàng Xuân được lũ trẻ đưa về phòng nghỉ ngơi lấy lại sức, còn lại trực bên giường của Lôi Viêm.
Màn đêm buông xuống, Hoàng Mộc ngồi cạnh Lôi Viêm bắt đầu suy nghĩ về trận chiến với vĩ hạt sói:
"Nếu lúc đó mình cẩn thận hơn, kiểm tra chuông cảnh báo xem có bị tuyết lấp không, nếu chuông cảnh báo hoạt động, cả nhóm đã có thời gian chạy vào thôn. Nếu trong chiến đấu phối hợp hợp lý hơn thì kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt, tỷ dụ như tiến đến gần cửa thôn rồi thay phiên nhau vận dụng năng lực đưa một người bay lên cao, bay đến cửa thôn, thông báo cho dân làng hỗ trợ, hay chỉ đơn giản là vận dụng năng lực ngay từ khi vĩ hạt sói bắt đầu t·ấn c·ông ..."
Vô số suy tính diễn ra trong đầu Hoàng Mộc, trải qua khó khăn con người mới có thể trưởng thành, Hoàng Mộc chỉ mới 6 tuổi, những những suy tính, biến cố xảy ra, khiến cậu trưởng thành, chín chắn hơn so với độ tuổi.
Nhưng cậu đâu biết rằng nếu đàn vĩ hạt sói này t·ấn c·ông nhóm người khác, dù số lượng nhóm người có tăng gấp năm lần đi nữa, hẳn kết quả là c·hết không cần nghi ngờ.
Mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu, sau khi ông Nguyễn Hoa thăm khám cho Lôi Viêm như thường lệ, Đổng Kiếm, Minh Nguyệt, Ngọc Lan đóng cửa phòng, canh không cho ai vào.
Ông Hoàng Xuân giã viên thuốc, pha vào nước, Hoàng Mộc đỡ Lôi Viêm dậy, đổ nước thuốc vào miệng Lôi Viêm.
Ba mươi phút sau, Lôi Viêm từ trong hôn mê tỉnh dậy. Hoàng Mộc dùng khăn ấm lau mặt cho Lôi Viêm khiến Lôi Viêm tỉnh táo hoàn toàn. Không dài dòng văn tự, ông Hoàng Xuân đi thẳng vào vấn đề để tiết kiệm thời gian. Ông nói cho Lôi Viêm biết hoàn cảnh của cậu cũng như cách ông sẽ dùng để cứu chữa. Lôi Viêm nghe xong không sợ hãi, cậu hoàn toàn đồng ý với cách làm của ông Hoàng Xuân.
Tiến trình chữa trị bắt đầu, ông Hoàng Xuân áp tay vào vai, nơi Lôi Viêm bị chích trúng. Luồng lực lượng hùng hậu hơn so với khi chữa cho Hoàng Mộc do ông không cần cố kỵ nữa nên dồn toàn bộ lực lượng. Nguồn năng lượng chữa trị tràn xuống vai Lôi Viêm, đã được nhắc trước, Lôi Viêm chủ động hấp thu luồng năng lượng này vào cơ thể.
Ngay khi đi vào vai, chỗ vai b·ị t·hương có phản ứng rạo rực, ngứa ngáy, đè nén tất cả cảm giác Lôi Viêm vận chuyển nó theo lộ tuyến của thần thức pháp yếu, theo kinh mạch đi khắp lục phủ, ngũ tạng, đại não, toàn bộ cơ thể. Cảm giác ngứa ngáy dây lên khắp cơ thể, Lôi Viêm đè nén tất cả, vận chuyện một vòng rồi đến một vòng, luồng lực lượng chữa trị sau một vòng mỏng đi một chút, cho đến khi chạy mười vòng quanh cơ thể Lôi Viêm thì hoàn toàn tan biến. Vết thương nơi bả vai của Lôi Viêm đã khép lại, da màu tím do trung độc đã nhạt đi rất nhiều. Một tiếng qua đi, Lôi Viêm mở mắt, nhìn ông Hoàng Xuân nói:
-Cháu cảm thấy khỏe lên nhiều rồi ông ạ.
Vừa nói xong hết câu, mắt cậu ríu xuống, lại lâm vào hôn mê, Hoàng Mộc ngồi sau lưng Lôi Viêm thấy vậy liền nhanh chóng đỡ Lôi Viêm nằm xuống giường, gấp gáp hỏi:
-Tình huống sao vậy ông, chẳng phải v·ết t·hương của Lôi Viêm đã lành hay sao?
Ông Hoàng Mộc đến cầm tay Lôi Viêm bắt mạch, mười phút sau, ông để tay cậu bé xuống giường rồi trả lời:
-Tình hình của Lôi Viêm đã khá hơn trước rất nhiều, thương thế đã khôi phục, nhưng c·hất đ·ộc ăn sâu vào tim, may mà nhờ Lôi Viêm kịp tiếp nhận năng lượng chữa trị của ta nên sinh cơ được giữ lại.
-Có điều theo phán đoán của ta, muốn chữa khỏi vẫn cần phải dùng tới phương thuốc kia của ông Nguyễn Hoa.
-Một tháng, trong vòng một tháng cần tìm đủ nguyên liệu để điều chế phương thuốc, nếu không tính mạng của Lôi Viêm khó giữ được. Tỉnh giác hoàn chỉ có tác dụng một lần, muồn tiếp tục dùng năng lượng của ta để chữa trị là điều không thể.
Tình hình của Lôi Viêm được Hoàng Mộc thông báo với các bạn, cả bọn ngồi bên cạnh Lôi Viêm, cùng nghĩ đến một vấn đề: GAN HỔ