Dựng xong lều trại, anh mang bộ đồ câu bày ra chuẩn bị cho mình, cô và Jasmine rồi ngồi cạnh Shuu bắt đầu câu cá.
Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau trò chuyện về công việc, chính trị, xã hội... Cô và Jasmine hồi hộp không dám nói to mà nhìn chằm chằm vào phao chờ đợi khoảnh khắc câu được con cá đầu tiên. Chị ngồi dưới bóng mát của cây dạy Rose tập nói, cùng em chơi trò chơi.
Năm phút sau... Shuu câu được thêm vài con cá, anh câu được vài con cá, Jasmine câu được 2 con cá. Còn cần câu cô chẳng động lấy một lần!
Mười phút sau... Shuu vẫn câu dính cá, anh vẫn câu dính cá, Jasmine lại dính thêm 2 con cá. Cô vẫn chưa giật cần
len khoi mat nuoc lan nao!
Mười lăm phút sau... Shuu thong thả gỡ con cá không biết thứ bao nhiêu bỏ vào thùng, anh nhẹ nhàng quăng lại dây câu xuống nước sau khi gỡ con cá tiếp theo, Jasmine cười toe toét xách thùng cá nhỏ của em lại khoe với chị.
Cô ủ dột nhìn thùng cá trống rống của mình, than:
_ Sao cá lại phân biệt đối xử với em như vậy?
_ Haha... Chắc tại tụi nó thấy em hiền quá nên không ăn đó! _ Anh cười điệu cười khoái chí quen thuộc, trêu.
_ Xem ra cô không sát cá rồi! Nhưng mà không sao. Dù cô có câu được hay không thì chỗ cá này vẫn đủ ăn! _
Shuu phụ hoạ.
_ Biết đâu cá nhỏ không cắn câu là để đợi chờ cá lớn thì sao! Cố lên Kei! _ Chị bế Rose ra cạnh cô nhìn rồi khích lệ.
_ Dạ.
Nhờ có lời động viên của chị, cô mới có đủ kiên nhẫn ngồi câu tiếp chứ không thôi đã buồn bã mà đi nhóm bếp nướng cá rồi!
"Có công mài sắt, có ngày nên kim". Có công cẩm cần, có ngày dính cá.
Ngồi thêm 5 phút nữa, cuối cùng cô cũng đợi được khoảnh khắc cá đến cắn câu mình. Đúng như lời chị nói, con cá khá to, nó giật dây kéo cong cần lôi đi vòng quanh mà không để cô giật lên khỏi mặt nước.
_ Wow... Con cá to quá đi chị ơi! _ Jasmine tròn mắt hô.
Vật lộn với nó gần 1 phút mới gỡ ra được khỏi lưỡi câu bỏ vào thùng, cô thở phào đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi chảy đầm đìa trên trán. Nhìn con cá to như cánh tay người lớn nằm chật cả thùng, cô cười mãn nguyện, xách thùng cá đi về phía lều cùng chị.
_ Không câu nữa à, Hana? _ Anh quay đầu, hỏi với theo.
_ Một con đủ thoa mãn cô rồi? _ Shuu cười nửa miệng.
_ Vâng. Có cá chịu cắn câu của em là được rồi. Em rất dễ thoa mãn.
Cô ngồi nghỉ không lâu thì anh và Shuu cũng gác cần, cá không còn ham mồi như lúc đầu nữa. Cảm thấy đã đủ nhiều, hai người đàn ông quay về nhóm lửa nướng cá.
Gom vài hòn đá gần đó kê lại gần nhau gác vỉ nướng, lại đi vòng quanh rặng cây lân cận để gom củi khô. Chẳng mấy chốc, mùi cá nướng muối bốc lên thơm lừng.
Nhóm người 4 lớn, 2 nhỏ quây quần cùng nhau ăn bữa ăn dã ngoại đơn sơ nhưng ngon chưa từng thấy. Vị cá ngọt thanh hòa cùng vị mặn mặn của muối, một số con cá còn có trứng béo ngậy. Nướng hết một số, số cá còn lại được bỏ riêng để mang về cho dì Naomi nấu bữa tối.
_ Em còn muốn bắt thêm cá không Kei? _ Chị đang ôm Rose dựa vào vai, ru em ngủ.
_ Tất nhiên là em muốn. Nhưng chị thấy rồi đó, may mắn của em chắc dồn hết vào con cá lớn đó rồi! _ Cô nhún vai.
_ Em lên đầu nguồn chưa Shuu? Mọi năm trên đó nhiều cá lắm! _ Anh nhíu mày nghĩ ngợi.
_ Em chưa. Nhưng cá nhiều chắc cũng không ít người đâu anh! _ Shuu uống một ngụm nước, đáp.
_ Bên kia sông thì sao? Chỗ con suối năm ngoái mình bắt ấy! _ Anh như chợt nhớ ra một điều quan trọng, mắt sáng lên.
_ Chỗ đó thì ít người biết. Anh muốn bao giờ đi? _ Vặn lại nắp chai nước, Shuu nhìn anh hỏi.
_ Sang đó phải có thuyền, anh về nhà dì Naomi lấy thuyền rồi chờ Rose ngủ dậy mới sang được. Em dẫn Hana với
Jasmine sang trước nha!
_ Dạ được._ Shuu quay sang cô gái đang ôm cô bé hỏi _ Hai quí cô có cần nghỉ trưa không?
_ Không ạ! Cháu muốn đi ngay ạ! _ Jasmine mắt long lanh giơ tay phát biểu.
_ Ok. Vậy mang đồ cần thiết rồi chúng ta khởi hành.
Cô trở vào lều lấy balo của mình và Jasmine rồi nắm tay cô bé đi theo Shuu lấy thuyền.
_ Nhà anh ở đây à? _ Đi sau lưng anh chàng, cô hỏi. _ Mỗi lần đi làm hơi xa nhỉ?
_ Không phải. Đây là nhà ba mẹ tôi. Có ngày nghỉ tôi mới về chơi. Ở đây đi làm chắc phải thức khuya dậy sớm
lam!
Shuu dẫn cô và Jasmine đi một đoạn dọc theo con đường ven sông rợp bóng cây rồi rẽ vào một ngôi nhà gỗ có một tầng trệt, một lầu ở ngã ba sông. Phía trước nhà đặt nhiều chậu cây cảnh nhỏ xinh trổ đầy hoa. Trên hành lang có một chiếc ghế tựa bằng gỗ, trên ghế đặt một chiếc gối hình vuông. Trên lầu treo lủng lẳng những chậu cây có hoa lá tươi tốt rũ xuống hết sức dễ thương.
Cửa nhà đóng kín, im lìm.
_ Ông bà không có nhà sao chú? _ Jasmine tò mò hỏi.
_ Hai ông bà đi nước ngoài thăm con gái rồi. Sao? Nhóc muốn ăn bánh qui của mẹ chú? _ Shuu nhìn cô bé
nhuing may.
_ Bánh qui bà làm rất ngon ạ! _ Jasmine xun xoe.
Anh chàng mở cửa vào trong nhà lấy ra một hũ bánh qui được đậy kín đưa cho cô bé rồi đi về phía cầu tàu có một chiếc thuyền gỗ cột ở đó.
Shuu bước một chân vào thuyền, dùng chân giữ nó không xê dịch rồi đưa tay ra.
_ Nào, cô lên trước đi!
Cô đặt tay vào tay anh chàng rồi chầm chậm bước lên con thuyền chòng chành, tiến về phía đuôi thuyền. Jasmine được Shuu bế thả xuống ngồi trên băng ghế giữa thuyền. Anh chàng lên thuyền sau cùng định gỡ dây cho thuyền rời bến thì ánh nhìn chợt dừng lại trên mặt cô. D
_ Sao thế? Mặt tôi dính gì à?
Phát giác ánh mắt của Shuu, cô vô thức đưa tay sờ soạng khắp mặt. Nghe cô nói vậy, Jasmine cũng quay lại nhìn cô, nói:
_ Mặt chị không có dính gì cả! Chỉ có mồ hôi.
_ Cháu phải gọi cô ấy là "dì" hoặc "cô" chứ Jasmine?
Shuu hỏi cô bé trong khi tháo chiếc nón tai bèo của mình xuống. Anh chàng gỡ mũ lưỡi trai của cô đội cho mình rồi úp chiếc nón tai bèo lên đầu cô, bảo: "Nắng!"
Cô bối rối siết chặt dây chiếc mũ trên đầu mình, mùi hương xa lạ nhàn nhạt nơi cánh mũi.
_ Cháu chỉ muốn có chị, không muốn dì hay cô đâu! _ Cô bé phụng phịu.
_ Thế tại sao gọi chú là "chú" mà không gọi là "anh"? _ Shuu tháo dây thuyền, khua chèo đưa thuyền rời bến.
_ Vì cháu gọi mẹ chú là bà mà! _ Cô bé gỡ nắp hũ bánh qui bắt đầu thưởng thức, không quên đút cho "chị" một cái.
Shuu cười bất lực lèo lái con thuyền chở ba người xuôi dòng nước biếc qua bên kia sông, một vùng quang đãng ít cây, nhiều cỏ. Cho thuyền ghé vào một nhánh sông cạn thấy cả sỏi, Shuu dẫn hai chị em đi ngược dòng lên thượng nguồn tìm cá.
Càng đi xa, càng đi lên cao, nước càng chảy siết. Đến một vùng nước bằng phẳng, Shuu dừng lại chỉ:
_Ở đây có thể lội xuống bắt cá bằng tay đấy! Thi không?
_ Tôi mệt bở hơi tai thế này, thi sao cho công bằng mới được! _ Cô chấm mồ hôi trên mặt Jasmine, thở dốc.
- Quá yếu! Chấp hai người một đội cộng thêm 10 con cá.
_ Thắng thì sao? Còn thua thì sao? _ Cô hỏi.
_ Jasmine? Cháu muốn thế nào? _ Shuu nhìn xuống cô bé chờ đợi.
_ Tạt nước đi ạ! Ai thắng sẽ tạt nước người thua.
_ Haha... Được. Bắt đầu đi, tôi không nhường đâu đó!