Vươn Tới Vì Sao

Chương 51: Mưa hè




Đang đuối sức nhưng tự nhiên có một cuộc thi ngoài dự kiến làm tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, hai chị em bắt đầu chia nhau cắm cúi đón đầu đàn cá đang lội ngược dòng.

Con cá đầu tiên được bỏ vào thùng trong tiếng hò reo của Jasmine. Rồi con thứ hai, thứ ba... thứ bảy... Bên kia,

Shuu cũng không kém cạnh liên tục di chuyển đón cá. Bàn tay to với những đường gân rõ ràng, mạnh mẽ tóm lấy đầu con cá, đã dính là hết mong thoát được. 2°

Đang say sưa tìm kiếm những thân ảnh trắng bạc thoăn thoắt len lỏi qua kẽ đá, cô không hay đám mây đen lớn đang bay đến trên đỉnh đầu họ. Ánh sáng đột ngột bị che khuất, không gian tối hẳn đi, cô ngẩng đầu nhìn.

_ Sắp mưa a?

Bên kia, Shuu cũng đã đứng thẳng người ngó quanh quất.

_ Ừ. Thỉnh thoảng sẽ có vài cơn mưa bất chợt vào mùa này, nhưng không kéo dài quá lâu. Ào qua một chút, tan mây rồi lại nắng.

_Xem ra cuộc thi của chúng ta trở nên vô nghĩa rồi, Jasmine ơi! _ Cô nhìn xuống cô bé má đỏ hây hây vì nắng.

_ Lâu lâu tắm mưa cũng vui mà chị! Mưa thì mưa, mình tạt nước thì tạt thôi!

_ Nhưng chị sợ quần áo và điện thoại sẽ bị ướt! _ Cô sợ hai chị em không có đồ thay.

Shuu quan sát từ nãy giờ là để tìm một chỗ có thể cất đồ đạc đảm bảo nó không bị ướt. Anh chàng mang hai chiếc ba lô treo ở một chạc cây rồi hái mấy chiếc lá to như lá môn gần đó, đậy lại.

Không phải chờ lâu, cơn mưa hè bất chợt cũng ghé qua tưới mát ba người họ. Những hạt mưa vừa to vừa nặng lũ lượt rơi xuống, lũ cá vì vậy càng gắng sức vượt vũ môn.

Trong lúc cắm mặt đuổi theo một con cá, cô không quan sát chung quanh liền đâm sầm vào một chướng ngại, ngã ngồi xuống nước trước khi bắt được cá.

_ Aww... _ Hai tay cô chống ra phía sau làm điểm tựa, chống trúng những hòn sỏi đá dưới đáy ran rát.

_ Bị thương rồi? _ Bị đụng trúng, Shuu không ngã mà chỉ theo quán tính lùi về sau một bước là trụ lại được.

_ Không sao. Xây xát một chút. _ Cô giơ hai lòng bàn tay lên nhìn sơ rồi vuốt nước mưa trên mặt.

Shuu nửa ngồi nửa quỳ xuống cầm tay cô xem xét một chốc rồi đứng dậy, kéo cô lên. Một tế bào không an phận chợt sai khiến cô nắm chặt tay anh chàng, lấy đà kéo người đàn ông cao lớn ngã "ùm" xuống nước theo mình.

Nhìn anh chàng dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn mình, cô tinh nghịch cười vô tội đáp trả.



- Cô....

_ Tôi không cố ý! _ Cô giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.

Shuu mím môi rồi chợt cong lên một nụ cười nguy hiểm.

_ Là cô tự tìm...

Dứt lời, bàn tay to như mái chèo của anh chàng tạt nước vào mặt cô khai chiến. (33

_ Đã bảo không cố ý mà! _ Cô tát lại một cái, ngoan cố chống chế.

Thấy hai người lớn bên này chưa tàn cuộc đã bắt đầu chơi, Jasmine lon ton chạy đến góp vui bằng hai bàn tay nhỏ xíu. Một khung cảnh hỗn loạn tràn ngập tiếng cười nói vang lên làm náo nhiệt một góc núi đồi thanh tĩnh.

Mãi đến khi không còn sức chơi nổi nữa phải ngã vật ra một tảng đá lớn cạnh bờ suối thở phì phò, ba người gồm hai lớn một nhỏ đã ướt như chuột lột. Cá bơi mặc cá, mưa nắng mặc trời, nghỉ mệt rồi tính tiếp!

Mưa đã tạnh từ lúc nào, mây đen bay đi, mặt trời lại ló dạng chiếu những tia nắng chói chang xuống đất. Cô nheo mắt giơ tay che nắng, ngồi dậy, kêu:

_ Nắng lên rồi!

_ Sao ba mẹ tới giờ vẫn chưa thấy tới nhỉ? _ Jasmine nhìn về phía hạ nguồn thắc mắc.

_ Chắc anh chị thấy mây mưa, sợ Rose bị ướt nên không đến rồi. _ Shuu đáp lời cô bé. _ Chú nghĩ chúng ta cũng nên về thôi. Mặc đồ ướt dễ bị cảm lắm!

Anh chàng đưa tay xoa đầu Jasmine, tiện tay xoa luôn đầu cô bên cạnh, cười cười:

_ Về nhà thôi, hai nhóc!

_ Dạ... Chú..._ Cô cố tình kéo dài tiếng "chú" đáp lại sự trêu chọc của anh chàng.

Shuu xách hai thùng cá, cô lấy hai chiếc ba lô treo trên cây cùng Jasmine quay trở lại đường cũ xuống hạ nguồn thì thấy một nhóm người đang gồng gánh đi ngược lên chỗ họ.

_ Trong ba lô có áo khoác không? Lẩy mặc vào đi! _ Shuu quay lại nhìn cô, nói.

_ Có. Nhưng mà ướt cả áo khoác mất!



_ Về nhà rồi hong khô. Nhanh lên! _ Giọng anh chàng có vẻ gấp gáp.

Cô tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, mở ba lô lấy áo khoác mặc vào. Lúc cúi xuống kéo khoa áo, cô mới minh bạch lí do Shuu một mực bắt cô mặc áo khoác ngay và liền: Cái áo trắng phản chủ bị ướt dính sát vào người, áo trong ẩn hiện.

Cô ngượng chín mặt cắm cúi kéo khóá áo khoác, nghĩ thầm: Sớm không nói tại sao để đến lúc này mới nói? Đồ....

Cơ hội!

Về đến nhà ba mẹ Shuu, một cơn mưa khác lại vội vã trút xuống. Anh chàng dẫn cô và Jasmine vào một căn phòng rồi giục hai người thay ra quần áo ướt.

Cô tìm lấy quần áo khô cho mình và Jasmine rồi cùng em vào tắm. Hai mươi phút sau, hai chị em hoàn toàn ấm áp, sạch sẽ gọi điện thoại về cho anh chị.

"Anh, chị, hai người đã về nhà dì Naomi rồi ạ?"

"Ừm. Thấy trời chuyển mưa, anh chị thu dọn đồ đạc về nhà dì rồi. Em đang ở nhà Shuu hả?"

"Dạ. Mắc một đám mưa ở trên suối, tụi em liền về. Về tới lại vừa vặn có một đám mưa khác tới, giờ vẫn chưa tạnh."

"Hai chị em cứ ở tạm đó đi, hết mưa hẵn về! Ba mẹ Shuu có nhà không Kei?"

"Không ạ. Nghe nói hai bác đi nước ngoài rồi."

"Jasmine có bắt được nhiều cá không con?"

"Dạ có! Bắt được rất rất nhiều luôn ạ! Con còn chơi tạt nước với chị và chú Shuu rất vui!"

_ Jasmine nãy giờ nhấp

nhồm bên cạnh chờ mẹ hỏi mình, luyến thoắng.

"Um. Con ở chơi cùng chú Shuu và chị ngoan nhé! Kei chăm sóc Jasmine hộ chị nhé!"

"Vâng." _ Cô và Jasmine cùng đồng thanh rồi vẫy tay tạm biệt.