Vươn Tới Vì Sao

Chương 58: Khó hiểu




Trải qua một chuyến bay đêm, cô muốn về nhà thu dọn nhà cửa, sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi, hôm sau mới đến thăm cả nhà anh chị. Nhưng một cuộc gọi bất ngờ của Jasmine đã làm thay đổi kể hoạch.

"Chị dimii!"

_ Cô bé sắp 9 tuổi kêu, giọng ngọt ngào như kẹo.

"Oii! Chị đâyyyyy!" _ Cô đáp lại bằng cái giọng y chang.

"Chị xuống máy bay rồi phải không? Sao không gọi cho em?".

_Jasmine phụng phịu.

"À! Chị xin lỗi Jasmine! Bất ngờ gặp một người quen nên chị quên mất! Em cũng biết người đó đó, đoán xem!" -

Cô bí mật.

"Em cũng biết á? Mà chị cũng biết?"

_ Cô bé nhíu mày nghĩ ngợi.

"Người dẫn chúng ta đi bắt cá!"

_ Cô cho một gợi ý.

"Chú Shuu!!!"

_Jasmine reo lên.

"Đúng rồi! Này, em chào chú đi!"

_ Cô quay điện thoại sang Shuu để Jasmine nhìn thấy anh chàng.

"Chào chú Shuu! Chú chở chị Kei về nhà ạ? Chú có thể cùng chị tới chơi nhà cháu không?"

_ Co be nghieng daื่น

chờ đợi.

"Chào bé con! Mời chú tới chơi à? Định mời chú món gì vậy Jasmine?"_ Shuu đùa.

"Để cháu hỏi mẹ đã..."

_ Jasmine cầm điện thoại, bắt đầu di chuyển.

"Mẹ đang làm gì vậy em? Rose nữa?" - Cô hỏi.



"Mẹ ở nhà bếp nấu ăn, ba đang chơi với Rose ngoài sân. Em cũng đang chơi cùng em và ba nhưng nhớ chị quá nên gọi một chút!" _ Cô bé trả lời.

"Đi chậm thôi.." _ Thấy em chạy, cô nhắc nhở.

"Mẹ ơi! Con gọi cho chị Kei, chú Shuu đang chở chị từ sân bay về. Con muốn mời chú và chị tới chơi, chúng ta có món gì vậy mẹ?"

'_ Jasmine cẩm điện thoại hỏi mẹ.

"Chị ơi! Thật ra em định ngày mai tỉnh người rồi mới đến, Shuu cũng nói đùa với Jasmine thôi ạ!"

_ Cô giải thích.

"Ah! Kei, Shuu! Hai đứa gặp nhau ở sân bay hả? Em có mệt lắm không? Nếu được thì ghé luôn đi, anh Ryu vừa về mấy hôm nay nè!"

_ Chị Umeko cười.

_ Anh thế nào? Có bận không? _ Cô quay sang hỏi người đang cho mình đi nhờ.

_ Dù gì hôm nay cũng xin nghỉ không có làm gì. Ghé chơi một chút cũng được. _ Shuu chậm rãi.

Có được sự đồng ý của Shuu, kế hoạch về nhà phút cuối thay đổi chuyển hướng sang nhà anh chị. Cô lấy quà đã chuẩn bị cho cả nhà anh chị, bỏ riêng hai túi cafe đen rang xay cho Shuu, anh chàng nghiện cafe!

Anh được nghỉ nửa tháng trước khi bắt đầu chuyến tập huấn mới. Lúc này, trông anh gầy lắm. Vừa gầy vừa đen.

_ Anh sút cân sao? Trông gầy lắm đó! _ Cô hỏi han.

_ Ừ. Anh sang Tây Á bắt giải suốt một tháng, đồ ăn không hợp khẩu vị. Nắng quá, lại bị bệnh. _ Dứt lời, anh húng hằng che miệng ho.

_ Anh giữ sức khỏẻ đó! Để mà còn chạy nữa chứ! _ Anh mà bị giao cho ngồi bàn, cầm bảng, chắc mặt quạu lắm cho mà coi!

_ Haizzz... Uống thuốc không dễ chịu chút nào! _ Anh nhăn nhó than.

_ Con gái anh giống ai mà sợ uống thuốc là biết rồi đó! _ Chị lườm anh một cái.

_ Hihi... Em cũng vậy đó! _ Cô cười xấu hồ.

_ Anh em các người thật giống nhau! _ Chị véo má cô một cái, trách yêu.

Ăn trưa cùng gia đình anh chị, cô cùng Shuu nói lời tạm biệt. Cô hẹn anh chị và hai cô bé khi khác đã ổn định công việc sẽ tới chơi.

_ Căng da bụng, chùng da mắt quá! _ Ăn no, cô bắt đầu có chút buồn ngủ rồi.

_ Cô ngủ đi. Tới nơi tôi gọi._ Shuu ôn tồn.



_ Ngủ rồi ai nói chuyện với anh? Không có ai nói chuyện, anh cũng buồn thì sao? _ Bỏ người ta lái xe một mình, còn mình lăn ra ngủ e không lịch sự cho lắm.

_ Không có đâu! Bay một chuyến dài chắc cô mệt lắm rồi, cứ ngủ đi! _ Anh chàng tiếp tục thuyết phục.

Cô cũng hơi xiêu lòng định chợp mắt một chút thì bị chuông điện thoại đánh động. Là Vũ, chắc nó đã về tới nơi.

"A lô. Về tới rồi à?"

"Ừm. Vừa tới nơi. Mày dọn dẹp nhà cửa xong chưa?"

"Đã về tới nhà đâu!"

"Vẫn còn đang ở cùng ông anh đó hả? Đang đi đâu?"

"Ghé qua nhà một người quen ăn trưa một chút, giờ đang trên xe về nhà đây!"

"Người quen của anh ta hay của mày?"

"Của cả hai!"

"Hai người coi bộ cũng thân thiết quá đó! Nhưng đừng quá gần gũi với anh ta."

"Tại sao vậy? Anh ta cũng tốt bụng mà?"

"Đồ ngốc! Nhìn anh ta có vẻ nguy hiểm như vậy, coi chừng tin người quá, bị người ta đem bán còn giúp đếm tiền dùm nghen mậy!"

"Mày lại xem phim hình sự nhiều quá rồi đó! Anh ta sẽ không có lý do gì để làm như vậy hết! Mày đánh giá tao quá cao rồi!"

"Mày cá với tao không?"

"Gi nda???"

"Coi anh ta có ý đồ xấu với mày hay không!"

"Xấu là xấu thế nào? Người ta là cảnh sát đó nhóc!"

"Nếu mày chắc như vậy thì cá với tao đi! Ai thắng thì được ra một điều kiện với người kia. Chơi không?"

Mấy người đàn ông này bị cái gì vậy trời? Lần thứ hai trong ngày cô bị rủ rê vào một trò cá cược. Khó hiểu thật!

"Chơi thì chơi!" _ Cô quyết định.

Khó hiểu thêm một điều nữa là cô luôn cảm thấy mình đúng trong hai ván cược này. Cô sẽ thắng mà, đúng chứ?