Trở lại với công việc, cô được bố trí làm tại trụ sở Nghiệp đoàn ở Nagoya. Việc đi lại có xa hơn, mất nhiều thời gian hơn so với công việc cũ. Tuy nhiên, ngoài thời gian ngồi ở văn phòng làm bạn với giấy tờ, cô còn phải chạy đồn đáo, ngược xuôi tới sân bay và các xí nghiệp để đón các đoàn Thực tập sinh mới và giải quyết vấn đề giữa các
Thực tập sinh với đơn vị chủ quản.
Một công việc mới đòi hỏi nhiều kỹ năng, nhiều thách thức đón chờ cô phía trước. Nhưng với mong muốn bảo vệ quyền lợi của các Thực tập sinh, đặt lợi ích của các em lên hàng đầu, cô sẽ dốc hết sức làm tốt công việc của mình.
Từ lúc gặp lại ở quê, Vũ thường xuyên gọi và nhắn tin cho cô hơn lúc trước. Những cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh các hoạt động trong ngày, hỏi thăm chuyện ăn uống, công việc... Mỗi buổi sáng, nó đều đặn nhắn gọi cô dậy đi làm. Mỗi buổi tối, nó cũng gọi hỏi cô đi làm về chưa. Mỗi khi gặp chuyện gì hay ho, thú vị, nó đều chia sẻ với cô. Khi nó ăn một món mới hay bắt gặp một bông hoa xinh, một quang cảnh đẹp, nó đều chụp ảnh gửi cho cô.
Ngoài ba mẹ, anh chị và Jasmine, Rose, cô tự nhiên có thêm một đối tượng quan tâm khác!
Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, khi cô còn đang làm ổ trong chăn ấm nệm êm thì bị điện thoại đổ chuông đánh
thic.
"A lô..."
"Còn đang ngủ hả?" _ Là Vũ.
"Ừm... Cuối tuần mà mậy..." _ Cô đáp mà mắt nhắm nghiền.
"Hôm nay muốn ăn gì?" _ Nó hỏi sang chuyện ăn uống.
"Không biết nữa... Dậy rồi tính..." _ Cô vẫn nhừa nhựa, mơ màng.
"Vậy ăn lẩu chịu không?" _ Vũ vẫn chưa chịu bỏ cuộc trước một con sâu ngủ.
"ปท...นm..."
"Vậy đọc địa chỉ nhà cho tao đi rồi ngủ tiếp."
Nghe được chữ "ngủ", cô bỏ qua hết những điểm nghi vấn mấu chốt, đọc một lèo địa chỉ nhà cho nó rồi quăng điện thoại cái bộp sang một bên ngủ tiếp không rõ đã tắt điện thoại hay chưa.
Thứ 7 cô có thói quen ngủ một giấc thật đã đến trưa, chừng nào tỉnh rụi không ngủ được nữa mới chịu dậy bắt đầu sinh hoạt thường ngày. Sáng sớm thứ 7 hôm nay bị điện thoại đánh thức từ sớm, ngủ lại không biết được bao lầu rồi lại bị chuông cửa quấy rẩy.
_ Cái gì vậy trời? Sao bữa nay bất ổn dữ vậy? _ Cô bức bối vò mái tóc dài bù xù của mình rồi tung chăn đi ra cửa nhìn qua màn hình.
Bên ngoài không thấy mặt người, chỉ thấy người đó ôm trước ngực một cái túi giấy đựng các loại hoa quả và một góc cằm nhẵn nhụi của đàn ông.
"Xin hỏi ai ngoài đó ạ?" _ Cô hỏi bằng tiếng Nhật.
"Hù! Hết hồn chưa? Mở cửa cho tao đi!" _ Gương mặt Vũ đột ngột xuất hiện bên ngoài làm cô suýt ngã ngửa.
Cô tỉnh hết cả người, mặc kệ đầu bù tóc rối, ngay lập tức giật tung cửa ngó người đứng bên ngoài xác nhận.
_ Hello!
_ Sao mày lại ở đây thẳng kia? _ Cô run run chỉ tay vào nó.
_ Tới nấu đồ ăn cho mày nè! Không cần cảm động quá đâu! _ Vũ lách qua cô, vào trong nhà.
_ Y tao là tại sao mày biết chỗ này mà tìm tới cửa? _ Cô theo sau nó, đóng cửa.
_ Mày ngủ nhiều quá mất trí rồi hả? Hồi sáng đứa nào đọc địa chỉ cho tao? _ Nó bỏ giày lên kệ rồi chợt khựng lại mấy giây.
_ Ở há... Nhưng mà từ Ehime mày tới đây chỉ để nấu ăn cho tao, mày có bị khùng hông? _ Cô vẫn chưa load được đáp án nên nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu.
_ Đây là giày của đàn ông mà? Chẳng lẽ mày... Với anh chàng đó... Sống chung hả? _ Vũ nhìn cô bằng ánh mắt
sung so.
_ Không phải. Đồ của một người anh cho mượn đề phòng có người quấy rối thôi! _ Cô phân bua.
- Quấy rối? _ Nó cau mày hỏi lại.
_ Ừ. Từng bị một lần nên mới phải chuyển tới đây. Anh ấy cho tao giày và quần áo để trong nhà ngừa trường hợp có người xấu dòm ngó thì họ tưởng nhà có đàn ông mà dè dặt. _ Cô kiên nhẫn giải thích, kẻo nó đồn về quê lung tung.
_ Ờ... Mày có người quen chu đáo dữ ha! Nghĩ tới những việc nhỏ như vậy luôn! _ Vũ dò hỏi.
_ Um. Anh ấy rất tâm lý. _ Cô gật đầu, cười vẻ mãn nguyện lắm.
_ Người yêu mày hả? _ Nó vẫn chưa chịu cho qua chủ đề này.
_ Không phải. Chỉ là một người anh mà tao đã may mắn được biết thôi! Cả vợ và các con của anh ấy cũng rất tốt với tao. _ Cô gật gù.
_ Ồ! Mày may mắn thật đó! _ Vũ nhướng mày cảm thán rồi ôm túi đồ ăn bước vào trong.
_ Mày vẫn chưa trả lời tao! Tại sao mày tới đây? _ Cô kéo áo nó hỏi cho ra lẽ.
_ Năm ngày nữa là sinh nhật mày, nhớ chứ? Ngày đó tao đi làm rồi, không tới chúc mừng mày được nên hồm nay tao tối thôi! _ Vũ nhún vai, bắt đầu bày đồ ăn thức uống ra bàn.
Cô đứng nghệch mặt một lúc mới nhớ ra được sự thật là sinh nhật 26 của mình sắp tới. Mà thằng này, từ lúc nào nó lại quan tâm đến sinh nhật của cô như vậy?
_ Còn không mau đi đánh răng, rửa mặt, chải đầu rồi ra ăn sáng! À, ăn trưa mới đúng! _ Nó quay sang nhìn cô một cái, bĩu môi chê bai.
_Mấy giờ rồi mà trưa? Tao ngủ chưa được bao lâu hết á! Bị mày đánh thức tới 2 lần! _ Nhắc tới cô lại thấy buồn ngủ.
_ 10 giờ rồi cô nương! Con gái con lứa, thảo nào ế chồng ế chơ! _ Vũ lại giở trò mồm mép.
_ Kệ tao! Kệ tao! _ Cô tức tối đập Vũ hai phát vào bả vai rồi bỏ đi dọn cái ổ của mình.