Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 44




Đầu tháng 5, cuối cùng cũng hết bận chuyện chính vụ.

Vừa hay ngày đó lại là Tết Đoan Ngọ (*), văn võ bá quan được nghỉ một ngày hưu mộc (**), Tiêu Hồng Dữ cũng dẫn Thẩm Sơ Vi ra ngoài chơi.

(*) Tết Đoan Ngọ: ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch

(**) Hưu mộc: ngày nghỉ lễ của quan viên thời đó

Sau khi sinh Tiêu Hoài Quân xong, Thẩm Sơ Vi vẫn luôn muốn đến chùa Bàn Nhược làm lễ tạ thần với Bồ Tát, lúc đầu thì do con trai còn quá nhỏ, sau đó thì Tiêu Hồng Dữ lại không đi được nên mới kéo dài cho đến bây giờ.

Do chuyện lần trước nên lần này trời chỉ mới hửng sáng cả hai đã ra ngoài.

Khi tới nơi, tuy cũng có một vài bá tánh dậy sớm dâng hương nhưng bọn họ có thân phận cao quý, trong chùa đã sớm sắp xếp một tiểu hòa thượng chờ ở cửa, sau khi bọn họ tới thì được chỉ dẫn đi vào từ cửa hông.

Rửa tay, thắp hương, quỳ xuống dập đầu trêи đệm hương bồ, suốt cả buổi Thẩm Sơ Vi đều vô cùng chân thành, đôi môi lẩm bẩm, chăm chú nghiêm túc.

Nhưng Tiêu Hồng Dữ lại không kìm nổi mà nhìn nàng mãi, sinh ra trong gia đình đế vương, từ nhỏ hắn đã học về vương quyền, hắn không tin Phật, cũng không theo đạo, chỉ tin chuyện thành do người.

Dù vậy, hắn cũng tôn trọng đức tin của những người khác.

Sau khi làm lễ tạ thần xong, Tiêu Hồng Dữ quyên năm ngàn lượng bạc trắng cho chùa, giao cho Đại sư trụ trì: “Nếu gặp người nghèo khổ thì giúp đỡ nhiều một chút.”

Đại sự niệm Phật: “Đa tạ tấm lòng của Vương gia.”

Nói thêm vài câu, càng nhiều người đến dâng hương ở trước, có quan to chức lớn cùng với rất nhiều bình dân bá tánh.

Tiêu Hồng Dữ biết chùa sắp bận rộn cả ngày rồi nên cũng chủ động cáo từ.

Ra khỏi cửa chùa, mặt trời nhô lên cao, hương thơm thanh mát của cỏ trong núi được gió đứa đi, khiến cho người phàm trần thấy nỗi buồn man mác như biến thành hư không.

Tiêu Hồng Dữ nhẹ nhàng hít một hơi không khí trong lành, hỏi Thẩm Sơ Vi: “Giờ cũng còn sớm, muốn đi dạo khắp nơi không?”

“Cũng được.”

Buồn chán ở vương phủ suốt ngày, quay đi quay lại cũng chỉ có nhiêu đó cảnh vật, đương nhiên không thể bằng không gian đất lành chim đậu này rồi.

Thấy nàng đồng ý nên Tiêu Hồng Dữ cũng dặn dò Tiêu Sơn: “Lập tức dắt Truy Phong tới.”

Truy Phong là ngựa của Tiêu Hồng Dữ, đã từng theo hắn xuất trận gϊếŧ địch, thân kinh bách chiến.

Tiêu Sơn nhận lệnh, không lâu sau liền dắt một con ngựa trắng toàn thân đến.

“Các ngươi về phủ trước đi.” Tiêu Hồng Dữ nói, duỗi cánh tay ôm lấy Thẩm Sơ Vi, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.

“A……” Thẩm Sơ Vi sợ tới mức hô hốt hoảng một tiếng, vội nhắm chặt mắt lại.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cưỡi ngựa, bây giờ lại nhảy lên một con ngựa có tứ chi cường tráng, bộ lông sáng bóng khỏe mạnh nên không khỏi hơi sợ hãi.

“Vi Nhi, đừng sợ.”

Tiêu Hồng Dữ ôm nàng ngồi xuống, một tay bắt lấy dây cương, một tay ôm eo nàng.

Cái ôm của hắn ấm áp vững vàng, con ngựa kia tuy có vẻ mạnh mẽ nhưng lại rất nghe lời mà cúi đầu, lúc này Thẩm Sơ Vi mới bớt hoảng loạn, chậm rãi mở mắt ra.

Ở bên hắn, nàng hoàn toàn không cần sợ hãi, bởi vì có thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ bảo vệ nàng.

“Chàng cưỡi ngựa chậm một chút.”



“Được.”

Tiêu Hồng Dữ ôm nàng cưỡi vài bước, hỏi:” Nàng có muốn đến xem sơn động gần thác kia một lát không? “

Hả, sao đột nhiên hắn lại nghĩ tới chỗ đó?

“Có rắn.”

Cũng không phải không nghĩ tới, dù sao nơi đó cũng là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, để lại rất nhiều ký ức tốt đẹp, có điều ở đó có rất nhiều rắn độc và thú dữ, Thẩm Sơ Vi không khỏi lo lắng.

“Ta có mang thuốc giải độc.”

“Vậy, thế…… ai da, vậy lát nữa chúng ta cẩn thận một chút.”

Gần mười năm trôi qua, cây cỏ trêи núi mọc lên rất nhiều nhưng địa hình lại chưa từng thay đổi, xưa nay Thẩm Sơ Vi học nhiều biết rộng, nàng nhìn chung quanh một lượt, ngồi trêи lưng ngựa chỉ đường cho Tiêu Hồng Dữ: “Đi qua đường núi bên kia.”

Tiêu Hồng Dữ dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy xa xa có một con đường nhỏ quanh co như ẩn như hiện rồi biến mất nhờ bóng cây, hắn kẹp bụng ngựa, chạy đến hướng đó.

Cưỡi ngựa nhanh hơn đi bộ rất nhiều, chỉ qua nửa canh giờ mà đã không còn thấy bóng dáng của chùa Bàn Nhược đâu cả.

Mới đầu Thẩm Sơ Vi ngồi trêи lưng ngựa cũng hơi hoảng, dần dần, theo dòng thổi của ngọn gió đưa lá cây lên đỉnh đầu, âm thanh của núi rừng được thổi qua tai thì nàng cũng dần thả lỏng, hết sức chìm đắm vào phong cảnh ven đường.

Cưỡi một hồi, hơi thở của nàng bắt đầu không ổn, vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên.

Vì nơi nào đó ở dưới của Tiêu Hồng Dữ đã cứng lên từ bao giờ, cứ luôn cọ vào ʍôиɠ của nàng theo bước chân của Truy Phong.

Nàng dịch người lên trước cách xa hắn một chút.

Nhưng ai biết, nàng mới vừa di chuyển thì đã bị hắn bá đạo ôm trở về.

Ngay sau đó, môi của hắn cũng dán lên sau cổ nàng rồi ɭϊếʍ láp nhẹ nhàng.

“A……”

Nơi gần lỗ tai là chỗ nhạy cảm nhất của Thẩm Sơ Vi, cơ thể của nàng bị hắn dạy dỗ đến mẫn cảm, chỉ mới vài cái thôi mà đã không kiềm chế được tiếng rêи rỉ.

Tiêu Hồng Dữ ɭϊếʍ láp một trận, thuận thế kéo đầu của nàng lại, phủ lên môi nàng một nụ hôn.

Trong miệng hai người toàn là vị trà Phổ Nhị lúc nãy uống ở trong chùa, sau vị chua là một hương thơm ngọt sâu răng, giống như tình cảm giữa bọn họ vậy.

Lúc nãy Tiêu Hồng Dữ đã muốn hôn nàng ở chùa rồi nhưng vì thấy nhiều người, đó lại là nơi của Phật nên cứ nhịn cả buổi.

Giờ phút này thấy núi rừng hoang vu không người, chỉ có cây cô thủ cao chọc trời cùng với những đàn chim, vì thế cũng bắt đầu làm chuyện mình muốn làm.

Quấn lấy đầu lưỡi của nàng mà quậy phá một phen, mãi đến khi Thẩm Sơ Vi thở hồng hộc thì Tiêu Hồng Dữ mới buông nàng ra.

Nàng cho rằng đã dừng lại ở đây rồi nhưng ngờ đâu nàng mới vừa xoay người sang chỗ khác thì hắn đã lần bàn tay lên bóp lấy ngực của nàng.

Nàng vẫn chưa cho con cai sữa, bầu ngực nặng trĩu, vừa lớn vừa mềm, bên trong toàn là sữa, giống như hai quả đào chín mọng.

Tiêu Hồng Dữ chỉ xoa xoa mấy cái mà Thẩm Sơ Vi đã ra sữa, làm ướt chiếc áօ ɭót mỏng manh.

“Vi Nhi.” Hắn cười trầm thấp ở phía sau nàng: “Nàng lại phun sữa nữa rồi.”

“Ưm……” Thẩm Sơ Vi bị hắn xoa đến nhũn cả người, khuôn mặt của nàng căng chặt đến đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Đừng quậy……”



Hắn nào có quậy phá, hắn chỉ muốn hung hăng làm nàng mà thôi.

Bỗng dưng, Tiêu Hồng Dữ nhấc cả người nàng lên, đổi hướng lại rồi mới thả xuống.

Kể từ đó, hai người ở tư thế mặt đối mặt.

Mới nãy đưa lưng về phía hắn nên Thẩm Sơ Vi vẫn chưa nhận ra là thế nào.

Giờ phút này nhìn lên thấy vẻ mặt của hắn thì không khỏi sợ tới mức run rẩy.

Chỉ thấy ánh mắt của Tiêu Hồng Dữ sâu thẳm như một con sói đói, bên trong là một ngọn lửa cháy hừng hực, có thể nuốt nàng xuống bụng bất cứ lúc nào.

Thẩm Sơ Vi che cảnh xuân trước ngực lại theo bản năng nhưng đã không còn kịp nữa rồi, sói đói đã lộ vuốt xé tan quần áo của nàng.

Là xé, không phải cởi.

Hắn xé vài cái đã thành nhiều mảnh nhỏ, lộ ra thân thể trắng nõn không chút tì vết nào của nàng.

“Tiêu Hồng Dữ, chúng ta đang ở bên ngoài.” Thẩm Sơ Vi run rẩy nhắc nhở.

Nhưng có ích lợi gì chứ?

“Gần đây không có người.”

Tiêu Hồng Dữ khàn giọng nói câu này xong thì bàn tay to lớn lại xoa ngực nàng nữa.

Truy Phong còn đang chạy băng băng, khắp núi đồi, không thể nhìn thấy cái cây cuối cùng trong cả rừng cây, mà sau thân cây thô ráp, Thẩm Sơ Vi không biết có ai ẩn nấp hay không.

Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, Tiêu Hồng Dữ chỉ nắm ngực nàng xoa nhẹ vài cái thôi mà nàng đã run rẩy phun một dòng sữa trắng.

“A……”

Tuy rằng đã rất nhiều lần bị hắn chơi đến phun sữa nhưng lần nào nàng cũng không khỏi ngượng ngùng.

Tiêu Hồng Dữ há mồm, ngậm lấy đầu ngực của nàng mà nuốt từng ngụm sữa ngọt có chút mùi tanh của nàng xuống, cười xấu xa nói: “Đi lâu như vậy thì cũng hơi khát.”

Thẩm Sơ Vi trừng hắn một cái, Tiêu Hồng Dữ nhướng mày, liếc liếc thứ đang ngẩng cao ở dưới của mình, vô tư nói: “Nếu nàng khát thì ta cũng có thứ để uống.”

Nói xong, hắn còn cố ý nâng eo.

“Ta không khát.” Thẩm Sơ Vi sợ tới mức vội vã lắc đầu.

Tuy Tiêu Hồng Dữ có suy nghĩ như vậy nhưng không tiện làm trêи lưng ngựa chút nào.

Hắn uống sữa xong rồi duỗi ngón tay trêи đùa nơi giữa chân nàng, xoa bóp nhụy hoa của nàng.

Vừa sờ xuống thôi mà ý cười của hắn càng đậm.

"Vi Nhi, yên ngựa bị nàng làm ướt rồi."

Ôi, hắn có thể hạ lưu như vậy sao?

Nhưng dáng vẻ xấu xa này của hắn lại vô cùng hấp dẫn, Thẩm Sơ Vi bị chọc đến mức tràn bờ đê, huyệt nhỏ ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi thúc giục hắn: “Nếu làm thì chúng ta phải đi xuống.”

Dù sao ở gần đây cũng không có người, bọn họ tìm một chỗ ẩn nấp rồi làm nhanh một chút thì chắc cũng không thành vấn đề.

“Đi xuống? Ai nói phải đi xuống thì mới làm nàng được?”