Gần mười năm trôi qua, sơn cốc và thác nước này dường như chẳng thay đổi gì mấy, vẫn xinh đẹp và yên tĩnh như trước.
Vách đá năm đó Thẩm Sơ Vi thấy rắn độc vẫn như trước, ở trêи mọc đầy rêu xanh trơn trượt, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ té ngã ngay.
Thẩm Sơ Vi đi qua, ngồi xuống chỗ lúc trước bị trật chân, nhắm hai mắt nhớ lại năm đó.
Tiêu Hồng Dữ cũng ngồi một lát với nàng, một lát sau, hắn kề sát hỏi nàng: “Vi Nhi, có muốn trở về quá khứ không?”
“Hửm?”
“Còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra khi chúng ta gặp nhau không? Chúng ta diễn lại một lần nữa đi.”
Một năm nay, nàng bị hắn yêu cầu kể lại chuyện năm đó, mỗi một chi tiết, mỗi một câu nói, Tiêu Hồng Dữ đã nhớ kỹ trong lòng.
Đề nghị của hắn rất động lòng, Thẩm Sơ Vi gật đầu không chút do dự.
Thời gian như trở lại lúc nhỏ trong nháy mắt, nàng lẻ loi một mình, bị nhốt trong sơn cốc im lặng này, chân bị thương, phía sau lại có rắn độc như hổ rình mồi.
“Có người ở đó ư? Cứu mạng!”
“Cứu mạng, chân ta bị thương, nơi này còn có rắn nữa.”
Không lâu sau, một người chậm rãi bước ra từ sau bụi cây.
Hắn mặc một bộ áo bào trắng, mày kiếm sắc sảo, mắt sáng hờ hững, dáng đi thong dong, vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ.
Mắt thấy hắn đang đến gần mình, Thẩm Sơ Vi vội hô: “Đại ca ca, rắn ở phía sau của ta, huynh cẩn thận một chút.”
Nàng vẫn lặp lại những lời khi còn nhỏ nhưng lại không nhìn xem bây giờ mình gợϊ ȶìиɦ biết bao nhiêu.
Tóc đen vấn sau đầu, rũ lên trêи vách đá, hai má hồng hào, mang theo vẻ ướŧ áŧ hoan ái, trêи người chỉ có khoác một chiếc áo ngoài nam to rộng, bên trong không một chút vải che thân.
Bộ ngực sữa cao vút, đôi chân dài trắng như tuyết, cùng với mảnh đất thần bí giữa hai chân, nửa kín nửa hở, cuốn theo vô vàn quyến rũ.
Hầu kết của Tiêu Hồng Dữ căng chặt, hắn giơ tay vuốt ve phía sau nàng, lạnh nhạt nói: “Không sao cả rồi.”
“Cảm ơn huynh.” Nữ tử trần nửa thân cười cảm kϊƈɦ mà rung động lòng người.
Hai mắt hắn như tia lửa điện, đảo khắp người nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đi chứ? “
Vốn dĩ nên nói ‘Có thể’ nhưng vừa bị hắn giày vò nên bây giờ giữa chân của Thẩm Sơ Vi đã sưng đỏ lên, đáng thương lắc đầu: “Chân ta bị trật, đau.”
“Vậy leo lên đi.” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
“Cảm ơn đại ca ca.”
Mới vừa cõng nàng lên lưng, nơi mềm mại trước ngực nàng đè lên, nặng trĩu, dán chặt trêи lưng hắn.
Một bàn tay đỡ đùi của nàng, một cái tay khác lại nâng ʍôиɠ nàng, cảm nhận làn da dưới lòng bàn tay trơn mịn như loại vải thượng hạng nhất.
Hai người đi vào trong núi. Phía sau, nữ tử bắt đầu mềm giọng nói với hắn.
“Đại ca ca, ta tên là Thẩm Sơ Vi, huynh tên gì vậy?”
“…… Thạch Quân.”
“Tên này thật đặc biệt, ta có thể gọi huynh là Thạch Đầu ca ca chứ?”
……
Mãi đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, bọn họ cũng không ra ngoài.
May mắn, bọn họ tìm được một sơn động bí ẩn.
“Tối nay tạm nghỉ ở chỗ này một đêm đi.”
Tiêu Hồng Dữ bế nàng vào hang, sau đó ra ngoài săn thú rừng, nướng chín cho nàng ăn chống đói.
Hắn luôn mang ấm nước và muối ăn, Thẩm Sơ Vi chỉ cảm thấy thịt nướng này còn thơm ngọt hơn tất cả những thứ nàng từng ăn trước đây.
Cơm xong, Thẩm Sơ Vi ngủ một lát, sau khi tỉnh lại thì đến cửa động tìm hắn.
Vào mùa hè, ban đêm hoàn toàn không lạnh một chút nào, nàng không khoác chặt áo ngoài, bên trong là hai ngọn núi tuyết và hoa huyệt mê người.
“Thạch Đầu ca ca, ta…… sợ ngủ một mình.” Nàng nói, trêи mặt như có áng mây ửng đỏ: “Huynh ngủ cùng ta được không?”
“Ừm.”
Tiêu Hồng Dữ nhẹ nhàng lên tiếng, bế nàng vào sơn động.
Trêи mặt đất đá trải cỏ khô, không biết ai lót trêи lớp cỏ đó một lớp chăn lông cừu mềm mại.
Hai người cùng nằm xuống im lặng một lát, Tiêu Hồng Dữ lạnh nhạt nói: “Ngủ còn mặc quần áo sao? Cởi đi.”
“Ừm.”
Thẩm Sơ Vi cởϊ qυầи áo ném sang một bên, cứ như vậy, cả người nàng hoàn toàn trần trụi.
Nàng nhìn Tiêu Hồng Dữ, ánh lửa chiếu rọi xuống, gương mặt của hắn tuấn mỹ vô song, đôi mắt phượng sắc bén đang nhìn chằm chằm nàng.
“Thạch Đầu ca ca, ngực ta có chút ngứa, huynh xem giúp ta được không?”
“…… Được.”
Tiêu Hồng Dữ dứt lời, thân hình di chuyển, phủ lên nàng.
Hắn cúi đầu, chộp bộ ngực to tròn của nàng vào trong tay, mơn trớn từng tấc một, nghiêm túc xem xét, ngay cả đầu иɦũ ɦσα phấn hồng kia cũng không tha.
Vuốt vuốt, mỹ nhân dưới bắt đầu cất giọng rêи rỉ.
“Ưm…… Thạch Đầu ca ca…… Huynh ɭϊếʍ nó đi……”
Nàng nói ɭϊếʍ thì hắn ɭϊếʍ.
Tiêu Hồng Dữ há mồm, vươn lưỡi đến cẩn thận ɭϊếʍ đồi tuyết của nàng.
“A…… Mạnh một chút…… Hút vào……”
Hắn nghe lời, cắn đầu иɦũ ɦσα của nàng rồi dùng sức hút.
Bỗng dưng, một luồng chất lỏng chạy thẳng xuống cổ họng, bị hắn nuốt vào bụng.
“Đây là cái gì vậy?” Hắn nhướng mày hỏi nàng.
A…… Đây là……
“Là sữa của nàng sao? Nàng nhỏ như vậy mà sao ngực lớn thế, còn biết phun sữa nữa?” Hắn tỏ vẻ khó hiểu.
Ô, đúng là người xấu.
Thẩm Sơ Vi vặn vẹo hai chân, đẩy đỉnh đầu của hắn: “Phía dưới của Vi Nhi cũng ngứa, huynh cũng ɭϊếʍ được không?”
Đương nhiên là được.
Tiêu Hồng Dữ dịch xuống, tách đôi chân trắng muốt của nàng ra, nương theo ánh lửa để nhìn ngắm.
Chỉ thấy trong lớp lông tơ xoăn, hạt ngọc châu của nàng nhô lên sưng đỏ.
Hắn không kìm được mà duỗi lưỡi, nhẹ nhàng ɭϊếʍ lên.
“A……” Nàng mềm mại run lên.
“Là ở đây sao? “
“Ừm……”
Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, ngậm hạt ngọc của nàng rồi gặm cắn một trận.
“A…… Ứm……”
Tiếng kêu của nàng càng lúc càng lớn, tạo thành tiếng vọng ở sơn động sâu thẳm.
Cuối cùng sau một hồi kịch liệt ɭϊếʍ ʍút̼, cả người nàng co rút kịch liệt, sau đó phun một dòng nước lên mặt hắn.
Nàng cứ vậy mà lên đỉnh, dưới cái lưỡi điêu luyện của hắn.
Tiêu Hồng Dữ nuốt nước ngọt của nàng xuống, ngẩng đầu rồi nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó tiếp tục cúi xuống.
Hoa huyệt của nàng cũng sưng, hoa môi rất dày, dính một mảng nhớp nháp.
“Vậy có ngứa hay không?”
“Ưm……”
Thẩm Sơ Vi còn đang đắm chìm trong dư vị lên đỉnh, gật đầu theo bản năng.
Tiêu Hồng Dữ duỗi lưỡi vào cửa huyệt của nàng, giống như một con rắn nhỏ, không ngừng len lỏi vào trong.
“A…… Ưm……”
Nàng lại bắt đầu thở dốc kịch liệt, rêи rỉ, hai quả đồi tuyết run lên rồi nhỏ từng giọt sữa ra bên ngoài.
“Thạch Đầu ca ca…… A…… huynh ɭϊếʍ như vậy khiến Vi Nhi rất thoải mái……”
Miệng của Tiêu Hồng Dữ bị huyệt nhỏ của nàng chiếm hết nên không thể nói, hắn duỗi tay lên trêи đỉnh đầu, ấn lên bầu ngực to muốn được an ủi của nàng.
Chậc chậc, chậc chậc, chóc chóc……
Tiếng liếʍ ɭáρ, nuốt của hắn trong màn đêm yên tĩnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, nóng nực cả người.
“A…… Ứm……”
Không lâu sau Thẩm Sơ Vi lại lên đỉnh lần nữa.
Mắt thấy nàng chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt mê ly, khắp người tỏa ra mị hoặc khiến người ta muốn chà đạp mạnh bạo, Tiêu Hồng Dữ không nhịn được, hắn ngồi quỳ ở trêи người nàng, nhét thứ to lớn giữa hai chân mình vào trong miệng nàng.