Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 37




______ Trong xe ngựa_____

- "Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải đi đâu?"

- "Ừm....đi về phủ Quốc Công một chuyến"

- "Đúng vậy, lão gia và thiếu gia thương người như vậy nhất định sẽ giữ người ở lại, bảo vệ người".

- "Ta chỉ về đó nói một số chuyện chính thôi còn ở lại thù không".

- "Tại sao?"

- "Sau này ta sẽ nói cho em biết tất cả mọi việc. Còn bây giờ em chỉ việc tin tưởng vào ta thôi."

- "Dạ!"

_______Phủ Quốc Công _______

- "Đến nơi rồi" Tiểu Liên nói.

- "Ừm! Vào thôi".

Đám người canh cổng phủ vừa nhìn thấy Đông Phương Nhược Như liền mau tới chào hỏi.

- "Vương..."

- "Giờ ta không còn là vương phi nữa rồi, đừng gọi vậy".

- "Dạ!" đám người ngẩn ngơ gãi đầu không biết chuyện gì đang diễn ra"tiểu thư".

- "Ừ"!

Được người báo Đông Phương Nhược Như trở về Đông Phương Ngọc và Đông Phương Thiết nhanh chóng tới đại sảnh. Tiểu Liên thấy hai người đến thì hành lễ rồi lui ra ngoài.

- "Sao con lại trở về?"

- "Đừng gọi ta là "con" với lại ta chỉ trở về đây để từ biệt thôi!" chập chừng một lúc Nhược Như tiếp "ừm..Mộ Lăng Trì hưu ta rồi, giờ ta sẽ sống bên ngoài".

- "Vậy về đây ở" Đông Phương Ngọc và Đông Phương Thiết đồng thanh.

- "Ta đâu phải người mơi này chứ." Đông Phương Nhược Như cười mỉm.

- "Mặc dù như vậy thì ta vẫn coi con như con ruột của mình. Không phải ở lại thay thế con gái thật của ta mà là ta muốn vậy."

- "Nhưng mà ta không đáng với lại ta còn chưa tìm ra hung thủ sát hại nàng."

- "Chuyện đó coi như bỏ qua đi. Không cần biết hung thủ, chỉ cần biết bây giờ chúng ta là người một nhà."

Đông Phương Ngọc cầm tay Đông Phương Nhược Như nói ánh mắt chứa đầy sự chân thành.

Đông Phương Nhược Như nàng quá xúc động, đôi mắt và sống mũi nàng cay cay muốn khóc.

- "Ta...ta" nhìn thấy nụ cười đầy thương yêu của hai người đứng trước mắt mình nàng không kiềm được " Cha! Ca!"

- "Ngoan, con ngoan của ta!"

- "Muội muội, từ nay mong chiếu cố!" Đông Phương Thiết cười.

Gạt đi giọt nước mắt Nhược Như nói.

- "Mặc dù như vậy ta vẫn muốn tìn ra hung thủ và sẽ ra ở riêng nên hai người không thể cản được."

- "Được! Chỉ cần thỉnh thoảng con trở về đây là được!"

Chỉ sau hai ngày tin tức Thần vương hưu thê đã lan rộng ra khắp kinh thành, chẳng mấy chốc đã lan rộng ra cả nước. Nhưng vậy, chẳng ai biết lý do hưu thê là gì mà chỉ dám suy đoán mò trong bụng.

Hai tháng sau nước Tuyết Vũ ở phía đông đem quân sang biên giới nước Tân Đại( đất nước hiện tại của Mộ Lăng Trì và Đông Phương Nhược Như), Mộ Lăng Trì đã tự động xin xuất chinh ra chiến trường.

Đông Phương Nhược Như sau khi rời đi liền tới Thanh Hiên Các và bắt đầu mở rộng các chi nhánh ở khắp nơi trên cả nước. Từ đó nhân tiện coi như đi du lịch luôn mặc dù công việc thì cũng không nhàn rồi gì. Nàng tự khuyen bản thân mình phải có thế lực lớn và phải tự xây dựng tài chính không muốn phụ thuộc vào bất kì một ai.

Tiểu Liên vô cùng bất ngờ khi biết Đông Phương Nhược Như có thể kinh doanh lớn như vậy trong khi đó lại giấu nàng ta. Dẫu sao thì mỗi lần ra ngoài thì Đông Phương Nhược Như cũng chỉ đề đi một mình mà.

______HAI NĂM SAU______

- "Tiểu thư, người nhìn kìa. Chúng ta sắp tới Giang Nam rồi đó!"

- "Ừm."

- "Nhìn khung cảnh ở đây thực sự là rất đẹp nha. Chút nữa đến nơi cận cảnh chắc càng đẹp hơn."

- "Em đừng có choài người ra ngoài như vậy cẩn thận ngã đó."

- "hì hì".

Hai năm trôi qua, Đông Phương Nhược Như đã dần đang quên đi quá khứ và hòa nhập vào cuộc sống mới. Qua hai năm nhan sắc nàng ngày càng lên hương, thân hình đầy đặn hơn một chút, gương mặt sắc xảo hơn khiến không ít nam nhân muốn đến gần mà không được.

Xe ngựa dừng lại trước cửa thành soát lệnh bài thông hành. Đông Phương Nhược Như xuống xe ngựa.

- "Từ đoạn này ta đi bộ vào trong là được rồi" Nhược Như nói.

- "Dạ!"

Nàng quay ra nói với người đánh xe ngựa, người này cũng là người dưới trướng nàng.

- "Ngươi đánh xe ngựa vào quán trọ trước ta sẽ tới sau".

- "Vâng!"

Đông Phương Nhược Như cùng Tiểu Liên đi thăm thú xung quanh khắp các mọi con đường ngõ nhỏ. Mặc dù ở đây không náo nhiệt như ở kinh thành nhưng lại biểu hiện một cuộc sống đầy ấm no, cảm giác đem lại vô cùng ấm áp. Con người nơi đây rất thân thiện.

Giang Nam là một thành nhỏ nằm phía Đông Nam của Tân Đại tiêos giáo với Kim Lê và Tuyết Vũ. Không khí nơi đây chỉ có hai mùa Xuân và Thu không có lạnh lẽo hay nóng bức. Chính bởi vì vậy mà ở đây rất phát triển nông nghiệp và chăn nuôi,có rất nhiều loại hoa quả, cây trồng và động vật. Cũng bởi thế mà lần này Đông Phương Nhược Như đến đây là do có ý định mở mở một cửa hàng bán đồ ăn, dùng chính những đặc sản nơi đây để chế biến.

- "Tiểu thư, nơi đây thật tuyệt quá đi. Chúng ta còn đến vào mmùa xuân nữa chứ, ngửi thấy thật nhiều mùi hoa".

- "Ừ! Nếu em thích thù sau này sẽ hay đến thường xuyên. À, em cũng có thể làm bà chủ quán ăn ta sắp mở rồi sống ở đây luôn".

- "Nhưng mà em thíc đi với tiểu thư hơn".

Đông Phương Nhược Như cười nhẹ, cô bé này chỉ nhỏ hơn nàng có một tuổi vậy mà tâm hồn cứ như đứa trẻ mười tuổi vậy.

- "Phu quân, cái này thật đẹp!"

- "Nàng thích cái này sao?"

- "Ừm!"

- "Vậy ta sẽ mua tặng nàng".

- "Cảm ơn phu quân nhiều. Yêu chàng nhất....chụt"

Vừa nói xong cô gái kia liền hôn vào má chàng trai một cái.

Đôi phu thê ân ái đi bên nhau, Đông Phương Nhược Như nhìn thấy mà ghen tị lại nhớ đến Mộ Lăng Trì.