Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 38




Đã hai năm rồi, không biết tại sao nàng vẫn không quên được. Chỉ sống với nhau hơn nửa năm mà nàng lại yêu nhiều như vậy? Lại nói, không biết nàng thích hắn ở điểm nào nữa, người gì mà suốt ngày mặt lạnh, động tí kà giết người thế mà nàng cũng thích cho được.

Mà chắc giờ hắn đang trên đường về kinh nhỉ? Hai năm trước, khi nghe tin hắn phải xuất chinh đánh giặc ở biên cương làm nàng rất lo lắng, khó khăn lắm mới có thể quên đi được. Dù nói là quên nhưng lúc nào này cũng cho người đi nghe ngóng, khi nghe tin hắn thắng trận gần nửa tháng trước nàng đã vô cùng nhẹ nhõm trong lòng.

Trong hai năm qua ngoài việc kinh doanh nàng còn bồi dưỡng người. Tất cả những người dưới trướng đều biết vĩ công nên rất được việc, kể cả Tiểu Liên ít ra cũng có thể tự bảo vệ mình.

Rong chơi cả ngày Đông Phương Nhược Như và Tiểu Liên mới cùng trở về nhà trọ đã đặt sẵn. Nhà trọ này được dựng lên ở nơi rất rất thuận lợi về phong cảnh nha, có thể ngắm nhìn được núi sông.

- "Tiểu thư, tới giờ ngủ rồi".

- "Đợi chút nữa ta sẽ ngủ".

Tiểu Liên từ bên ngoài bước vào thấy Nhược Như ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

- "Người ngủ đi mai còn làm việc".

- "Ta biết rồi mà,em ngủ trước đi".

Tiểu Liên liền ra khỏi phòng đóng cửa vào.Mặc dù biết Đông Phương Nhược Như rất nhiều tâm sự, trong lòng vẫn luôn nhớ về Mộ Lăng Trì nhưng Tiểu Liên không hề mói gì. Hai năm đi ra cuộc sống bên ngoài đã khiến cho cô bé Tiểu Liên trưởng thành lên rất nhiều, biết suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo hơn nhưng vẫn luôn sống với sự ngây thơ của mình để không làm Nhược Như lo lắng. Dù sao thì đó cũng chính là bản chất thực sự của cô gái bé nhỏ.

Sáng hôm sau Đông Phương Nhược Như đi tìm xem và mua nơi có thể mở cửa hàng, sau khi mua xong liền tức tốc chuẩn bị nhanh trong một ngày và hôm sau cho khai trương nhỏ. Ban đầu cũng không có người lắm chỉ lác đác vài lữ khách và một số người có hứng thú vào thử nhưng rất nhanh đã rất nhiều người nghe đồn đồ ăn ngon mà đến. Chỉ sau nửa tháng với sự tính toán quản lý thông minh của Đông Phương Nhược Như đã khiến cho cửa hàng trở nên đông khách.

Tại một góc của quán, một nam nhân có gương mặt sắc sảo nhẹ nhàng cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng nhai. Đột nhiên hắn ta sững người.

- "Công....công tử, người sao vậy? Thức ăn không ngon không hợp khẩu vị sao?"

- "Ta không sao" hắn ăn một miếng liền thấy thức ăn có chút quen quen nhưng không đúng vị. Ăn xong hắn lặng lẽ bước ra ngoài như bao vị khách khác.

- "Aaa! Cả người mệt ghê".

- "Hôm nay làm việc cũng vất vả mà" Tiểu Liên nhìn tiểu thư nhà mình mà cười nhẹ.

- "Ừm....ta đi ra ngoài hóng gió em cứ đi nghỉ trước đi" Đông Phương Nhược Như uống một ngụm trà rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.

- "Vậy người phải mau chóng trở về đó".

- "Được. Em không cần lo cho ta, ngủ ngon".

Đông Phương Nhược Như sải bước ra bên ngoài, đi ra phía vách đá mà men theo. Gió thổi tạt vào người làm tinh thần nàng vô cũng sảng khoái, cứ đi mà không thèm để ý mình đã đi được bao xa.

Róc rách róc róc róc

Bỗng nghe có tiếng nước chảy, nàng ngó nghiêng tìm kiếm thì thấy có nguồn nước chảy từ trong vavchs đá. Sờ vào cảm giác vô cùng ấm nóng, cái này có thể gọi là nước nóng tự nhiên trong vách núi sao?

- "Nước nóng?!!"

Đang đăm chiêu thì không may Đông Phương Nhược Như bị trượt chân ngã xuống vách núi.

- "Á á á á aaaa".

Trong lòng nàng lúc này thầm chửi rủa " a, ta vẫn chưa muốn chết, a lão thiên".

Bùm

Hình như nàng rơi cuống nước, nước gì mà ấm nóng thoải mái. Nhờ có nó nàng không bị rơi chết!!!

Đang nín thở mở mắt ra thì "trời má cái gì vậy, đây là...chân đàn ông và cái thứ ở giữa hai chân...".

Đông Phương Nhược Như nhanh chóng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thở mạnh vài cái gấp gáp.

- "Ta không cố ý quấy rầy ngài đâu đại hiệp. Thực lòng ta xin......lỗi.....!!"

Cổ họng nàng bỗng chốc nghẹn đứng lại, cơ thể cứng đờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên xen lẫn sự hoảng sợ.

- "Mộ....Mộ....Mộ....Lăng Trì!!"

- "Đông Phương Nhược Như sao cô lại ở đây?"

Nàng như sự tỉnh nhìn xung quanh. Đây...đây là suối nước nóng, nước từ vách núi hồi nãy chảy ra!!

- "À, ta,...ta không có cố ý. Chẳng qua trượt chân ngã, ta cũng xin lỗi rồi. Ừm...ngươi cứ tắm tiếp đi ta đi trước, khuya rồi fa buồn ngủ".

Cũng quá mất mặt rồi đi. Tự dưng nàng gặp phải cái tình huống chết tiệt này. Ôi đôi mắt trong sáng đã nị vấy bẩn.

Mộ Lăng Trì cứ đứng đó nhìn nàng từ trên cuống dưới ướt như chuột lột. Nàng vừa quay đi định ra khỏi Mộ Lăng Trì đã cầm tay kéo nàng lại.

- "Ngươi nhìn thấy hết của bổn vương rồi, chẳng nhẽ lại không chịu trách nhiệm?"

- "Hả???? Chẳng qua cũng chỉ là một cái cơ thể thôi mà cũng đòi chịu trách nhiệm. Chịu trách nhiệm cái ông nội ngươi".

- "Bổn vương không cần biết, ngươi phải chịu trách nhiệm vì ngươi nhìn thấy cơ thể bổn vương rồi".

- "Còn lâu. Trước kia ngươi chả nhìn thấy bổn tiểu thư nhưng ta có bắt ngươi chịu trách nhiên đâu".

- "Vậy bây giờ chịu".

- "Không cần! Thả ra, ta muốn đi".

Mộ Lăng Trì kéo ôm chặt nàng từ phía sau lưng

- "Ngươi định mặc thế này ra ngoài?" vừa nói vừa nhìn xuống cơ thể nàng. Y phục nàng ướt sũng dính hết vào người, đã thế nàng còn mặc vải trắng mỏng nên gần như cơ thể lộ hết ra ngoài.

- "A! Ngươi! Tên dê xồm cất mắt đi ngay".

Đông Phương Nhược Như càng cựa quậy Mộ Lăng Trì càng ôm chặt.

- "Yên! Đùng động".

Nhược Như đỏ mặt. Nàng cảm nhận được cái đó của hắn cứng cứng cứ chạm vào mông nàng.

- "Ngươi. Ta không động nữa ngươi đừng làm bậy đó".

- "Yên thì bản vương sẽ không làm gì".