Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 39




Đông Phương Nhược Như và Mộ Lăng Trì ra khỏi nước. Mộ Lăng Trì mặc đồ rồi lấy chiếc áo choàng lớn quấn quanh người Đông Phương Nhược Như rồi bế nàng lên.

Thấy chủ tử đi vào Huyền Thanh chạy lại.

- "Công tử, người tắm xong rồi sao? Đây..." nhìn Đông Phương Nhược Như

- "Chuẩn bị một bộ đồ nữ mang vào phòng bổn vương".

- "Dạ"! Huyền Thanh cứ ngơ ngác không hiểu chuyện gì chủ biết làm theo lời chủ tử.

Đông Phương Nhược Như được bế nên không dám động đậy, mặt chỉ biết áp vào ngực Mộ Lăng Trì mà đỏ lên. Nàng cảm nhận được nó, hơi ấm và mùi hương của người đàn ông nàng ngày nhớ đêm mong.

Mộ Lăng Trì đi vào phòng đóng cửa.

- "Ngươi cởi đồ ra nếu không sẽ bị cảm đó"!

- "Ngươi ra ngoài đi".

- "Phòng của bổn vương!"

- "Nhưng ta đang thay đồ đó".

- "Ở kia có tấm bình phong,ra đó mà thay đợi Huyền Thanh mang đồ tới".

- "Ầu!"

Sau khi thay đồ xong Đông Phương Nhược Như chuẩn bị đi thì Mộ Lăng Trì kéo lại

- "Ngươi đi đâu?"

- "Về quán trọ".

- "Khuya rồi, ở đây thôi ".

- "Kệ ta chứ" nàng vùng tay ra nhưng không được, Mộ Lăng Trì nhanh tay bế nàng lên đi tới phía giường nhanh chóng đặt xuống.

- "Đêm nay ngủ ở đây, ngày mai hãnh về. Ngươi rơi từ trên vách đá xuống vè kiểu gì?"

- "Ừ, cũng đúng. Nhưng ngươi bế ta lên giường làm gì?" Đông Phương Nhược Như theo bản năng ngồi dậy kéo chăn quấn người chỉ tay về phía Mộ Lăng Trì đang chuẩn bị nằm xuống.

- "Ngủ với nhau nhiều rồi mà còn xấu hổ".

- "Ai...ai xấu hổ chứ!"

- "Vậy nằm xuống".

- "Hừm".

Đông Phương Nhược Như bất mãn nằm xuống. Mộ Lăng Trì kéo chăn từ trên tay nàng đắp lên người cả hai xoay người ôm nàng từ phía sau. Nhược Như biết không thể phản kháng nên đành im lặng.

- "Ngươi mới mở quán ăn ở đây sao?" Mộ Lăng Trì lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- "Sao ngươi biết?" Đông Phương Nhược Như tò mò.

- "Bổn vương từng vài ăn thử, thấy cách làm mấy món đó giống món mà trước kia ngươi hay làm nhưng vị không giống".

- "Ngươi là chí hay sao mà phân biệt giỏi vậy?" Đông Phương Nhược Như cố tình nói khích.

- "Ta cấn ngươi bây giờ ". Mộ Lăng Trì cười nhẹ.

- "Haha, Mộ Lăng Trì tự nhận mình làm chó. Haha".

- "Thôi ngủ đi!" Mộ Lăng Trì hắn dùng tay búng vào trán nàng một cái. Nàng chỉ hừ nhẹ một tiến rồi nhắm mắt.

Lâu lắm rồi cả hai mới có một giấc ngủ ngon và yên bình như vậy. Cảm nhận được hơi ấm của nhau, mang lại cảm giác ấp áp hạnh phúc đến kì lạ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đông Phương Nhược Như thấy mình ngủ trong lòng Mộ Lăng Trì. Nhân lúc hắn còn đang say giấc nàng cạy khẽ tay hắn ra khỏi người mình định đi nhanh nhưng vừa đặt chân xuống đất thù bị một bàn tay cí lực đạo mạnh kéo lại làn nàng ngã nằm ra giường.

Mộ Lăng Trì lật người đè chặt nàng dưới thân, lấy tay nâng cằm nàng lên

- "Muốn chạy?!"

- "Sáng rồi ta phải trở về".

- "Vậy chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm với bông vương sao?" ghé tai nàng nói đầy yêu mị.

- "Ta...ta có thể mời ngươi ăn một bữa thật thịnh soạn coi như là bồi thường được không?"

- "Được!!"

Nói xing Mộ Lăng Trì nhanh chóng cúi xuống áp môi mình vài môi nàng. Đông Phương Nhược Như bị tấn công bất ngờ mà chỉ biết kêu "ưm...ứm" rồi cố gắng ngậm miệng lại. Mộ Lăng Trì vẫn chưa bỏ cuộc mac mút mát môi nàng, tay giữ chặt tay nàng, lấy thân lớn đè nhẹ lên người nàng mà giữ chặt khiến Nhược Như không tài nào có thể thoát được.

Được một lúc Đông Phương Nhược Như đã không còn sức chống cự, thiếu không khí nàng mở miệng lấy không khí thù ngay lập tức bị tên nam nhân bên trên đưa lưỡi vào bên trong đảo quanh khoang miệng nàng.

Lúc này đầu óc Đông Phương Nhược Như tê dại, hơi thở vô cùng gấp rút, cơ thể mềm nhũn không chống cự mà hùa theo Mộ Lăng Trì. Riêng Mộ Lăng Trì vẫn tiếp tục hôn sâu, lấy lưỡi tráo lưỡi với nàng, mút mát lưỡi nhỏ ngọt ngào. Hắn bây giờ như một con thú bị bỏ đói lâu ngày, thực sự, thực sự hắn rất nhớ nàng, nhớ hương vị này. Hắn muốn ngày nào cũng được hôn nàng, chạm vào môi lưỡi mềm mại ngọt ngào của nàng. Nàng thực sự rất hấp dẫn. Sau hai năm không gặp, nàng bây giờ mới thật sự là một thiếu nữ trưởng thành, thanh xuân phơi phới, thiếu nữ của độ tuổi mười tám.

Lưu luyến mãi một hồi môi nàng hắn mới chịu tha mà bỏ ra. Tách môi, kéo ra một sợi chỉ mỏng rồi nhanh chóng đứt. Hơi thở hai người phả vài măt nhau, đôi mắt sâu lặng nhìn nhau.

Đông Phương Nhược Như sau khi đã ý thức được chuyện vừa rồi nhanh chóng đẩy Mộ Lăng Trì ra, lấy tay quệt môi rồi xuống giường chạy ra bên ngoài.

- "Hửm!! Vương phi??" vừa mở cửa thì bắt gặp Huyền Thanh chuẩn bin đi vào.

- "Ta không phải vương phi gì đó của ngươi" nói xong nàng nhanh chóng rời đi.

Mộ Lăng Trì bên trong phòng liếm môi cười nhẹ. Huyền Thanh chưa tiêu hóa hết được những gì vừa chứng kiến liền mắt chữ o miệng chữ A quay vào trong.

- "Vương.......người vừa rồi là vương phi sao?"

- "Là nàng ấy". Mộ Lăng Trì lạnh nhạt chỉnh sửa lại y phục.

- "Vậy vương gia...hai người quay lại rồi sao?"

- "...."

- "Chẳng lẽ hai người đang trong giai đoạn theo đuổi sao?"

Huyền Thanh vừa ngắt lời đã bị Mộ Lăng Trì đưa ánh mắt sang nhìn. Biết mình nói đúng Huyền Thanh hắn ta liền tiếp tục.

- "Ừm, theo sự hiểu biết của thuộc hạ về vương phi và cả thái độ ban nãy nữa thì chắc mười phần không phải ngài cưỡng bức người ta sau đó thì bị từ chối đó chứ?"