Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 11: Dạ Nhiễm, Dẫn Nàng Rời Đi




Trong bóng đêm, nàng nhìn không rõ gương mặt người nọ, chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu trên người hắn. Nàng không dám động, cũng không dám vùng vẫy, chỉ có thể liều mạng hít thở giữa khe hở trên bàn tay to của hắn.

Đợi cho tiếng bước chân gần đó biến mất, hắn mới thu bàn tay lớn đang che trên miệng nàng lại.

Nàng được tự do vẫn còn chưa hô hấp được bình thường, liền nghe người nọ lạnh lùng quát một tiếng: “Cút.”

Nàng ngẩn ra, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bóng đen kia một cái, liền từ mặt đất đất dậy đi về phía cửa động.


Nhưng mới đi được vài bước, tiếng bước chân vừa mới đi xa tựa hồ đã quay trở lại.

“Đi ra sau núi giả tìm xem” Không biết là người nào ra lệnh, tiếng bước chân trong viện đã càng lúc càng nhích gần về hướng núi giả.

Hách Thanh Oản cả kinh, theo bản năng thấp giọng nói với người ở phía sau, “Ngươi đừng động, ta sẽ ra ngoài dụ bọn họ đi xa.”

Nàng lúc này đã quên mất nam nhân này vừa mới đối xử không tốt với nàng, chỉ nghĩ một người bị bắt vẫn tốt hơn là hai người.

Bóng đen kia rõ ràng ngẩn ra, còn chưa kịp hoàn hồn Hách Thanh Oản đã ra khỏi thạch động.

Đây cũng là lần gặp gỡ giữa nàng và người thần bí Dạ Nhiễm…

Trong đêm bi thương này, nỗi nhớ của nàng đối với hắn lại càng nhiều hơn.

Hai năm nay, tựa hồ đây là lần đầu tiên nàng cần hắn mà hắn không xuất hiện.


Không xuất hiện cũng được, hắn có xuất hiện thì cũng có thể làm gì?

Nàng cho dù có đau, có khó chịu, cũng đã trở thành Tĩnh vương phi trong mắt người đời, cũng không còn đường quay lại.

Nàng có thể không để ý danh tiết của bản thân, lại không thể không quan tâm đến tình phụ tử giữa hoàng thượng và Hoàng Phủ Diệp.

“Oản Oản” Bỗng nhiên có thanh âm lọt vào tai nàng.

Nàng nhận ra đó là giọng nói của Dạ Nhiễm.

Nghĩ rằng do nàng quá nhớ hắn nên mới sinh ra ảo giác.

“Oản Oản.”

Giọng nói quen thuộc lại vang lên, nàng cảm thấy vui mừng, mở to đôi mắt đang đóng chặt, nhìn về phía phát ra tiếng.

“Dạ Nhiễm…” Nàng run giọng gọi, đúng là một câu cũng nói không nên lời.


“Oản Oản, theo ta đi.” Hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, giơ tay xoa xoa gò má ẩm ướt của nàng.

“Dạ Nhiễm, ta…” Nàng từ trên sạp giường ngồi dậy, kéo bàn tay của Dạ Nhiễm đang an ủi nàng xuống, nghẹn giọng nói: “Ta đã là thê tử của hắn, ta không thể đi.”

“Nhưng nàng không hạnh phúc…” Trong giọng nói khàn khàn của Dạ Nhiễm có xen lẫn đau đớn dày đặc.

“Huynh đều biết rồi?” Nàng không nghĩ tới chuyện tình không chịu nổi kia, hắn lại thật sự biết được.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mất sạch thể diện, không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

“Oản Oản, ta…” Dạ Nhiễm nghe giọng nói vẫn trầm thấp của nàng trở nên kích động, lúc này mới hiểu được chính mình đã chạm đến nỗi đau của nàng.

“Huynh đi đi! Ta không muốn mang thêm tội không trong sạch.” Nàng quay mặt không nhìn hắn, nhưng trong giọng nói lại là sự dứt khoát.

Nàng nói lời trái lương tâm mình, nàng không phải sợ bị người nói không trong sạch, chỉ sợ hắn ở trong phòng nàng càng lâu sẽ gặp nguy hiểm.