Trong đôi mắt sáng dưới chiếc mặt nạ bạc kia lúc này chứa đầy đau xót phúc tạp, ngóng nhìn nữ tử không chịu nhìn hắn lấy một cái.
Nàng mặc dù không nhìn hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, nóng đến khiến lòng nàng phát đau.
Nàng biết bản thân tổn thương hắn, cũng có thể lĩnh hội được cảm giác lúc này của hắn.
Vì vậy, ngay cả liếc nhìn hắn nàng cũng không có dũng khí.
Hắn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, giọng nói có chút mơ hồ hỏi: “Oản Oản, hắn tổn thương nàng như vậy, nàng thật sự một chút cũng không hận sao?”
“Không hận” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, câu hỏi này không cần phải suy nghĩ nữa rồi.
“À..” Dạ Nhiễm lạnh lùng cười, rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, lúc tiếc rẻ liếc nhìn nàng cũng không quên trào phúng khinh thường nói: “Ta nên nói nàng quá si tình? Hay là quá ngu xuẩn?”
“Là ta đột nhiên xen vào giữa hắn và Liễu Mộng Phù, ta làm sao có tư cách hận chứ!” Nàng chua xót mở miệng, mộng mặc dù đã tỉnh, trái tim lại không thể nào quên được đau đớn trong cơn mộng kia.
“Ta còn tưởng rằng đêm nay nàng nhất định sẽ theo ta rời đi, xem ra là ta nhìn lầm nàng rồi.” Dạ Nhiễm tự giễu cười thành tiếng, phất ống tay áo màu đen xong, lưu lại một cỗ hàn ý khiến người đông lạnh, người đã biến mất trong phòng.
Trong phòng thanh lãnh, cả người Hách Thanh Oản trong nháy mắt trở nên yếu đuối, không chút sức lực nằm xuống sạp giường, chỉ cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài.
Nàng từng cho rằng, bất luận nàng lựa chọn thế nào, Dạ Nhiễm sẽ là người hiểu nàng nhất.
Hóa ra, hắn cũng không hiểu tâm tư nàng….
Hắn là cảm thấy, nàng đang chà đạp chính mình sao?
Nàng bất quả chỉ hi vọng nỗi bất hạnh này, chỉ rơi trên người nàng, không cần phải lan tràn ra nữa mà thôi…
Nàng đau thấu tâm, nhưng nàng không dám quên sự chăm sóc của hoàng đế với mẫu tử nàng những năm gần đây.
Nếu như nàng chỉ quan tâm đến niềm vui nhất thời của chính mình, theo Dạ Nhiễm rời đi, liền làm nhục thanh danh hoàng gia, thành người lấy oán trả ân.
Vì vậy, nàng không thể đi, cũng không muốn đi.
Trong khoảnh khắc, nàng giống như bị người trong thiên hạ vứt bỏ ở một chỗ lạnh lẽo, không một bóng người.
Nàng nói với bản thân, phải kiên cường, không thể khóc.
Vì vậy, nàng ngừng khóc, thật sự không khóc nữa.
Chỉ là, nàng không cách nào khống chế được cơn ớn lạnh từ trong lòng mình tràn ra bên ngoài…
Đêm, rất dài, rất yên tĩnh.
Dạ Nhiễm đối xử tốt với nàng, Hoàng Phủ Diệp hận nàng đều đồng thời biến mất trong đêm bi thương này rồi.
Mà căn phòng đỏ rực này, tựa hồ đang trong đêm tối cười nhạo tâm si vọng tưởng của nàng.
Nàng nhắm đôi mắt cạn khô vô thần lại, thậm chí ngừng thở chỉ vì để bản thân không còn tồn tại nữa thì có thể không phải nhận lấy tiếng cười khinh thường kia nữa.
Trong dày vò hoảng sợ cùng vùng vẫy, ngay tại lúc nàng thật sự xem nhẹ chính mình, có đôi bàn tay lớn ấm áp lại phủ lên lưng của nàng, vòng qua dưới gối nàng, bế nàng từ trên sạp giường lên.