Hách Thanh Oản nghe vậy cả kinh, lập tức lên tiếng quát bảo ngừng lại, “Tinh Nhi, em hãy nghe cho kỹ, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói cho hoàng nghĩa phụ biết.”
Tinh Nhi than nhẹ trong lòng một tiếng mới bất đắc dĩ nói: “Vâng, nô tỳ biết rõ.”
Nàng liền biết, chủ tử nhà mình đã bị mê hoặc hồn phách, không quản bản thân bị bao nhiêu ủy khuất, cũng không nhẫn tâm tổn thương Vương gia lạnh băng như núi kia một phần.
“Tinh Nhi, giúp ta vấn tóc lên.”
Ngày vẫn phải sống, nàng cũng không thể ngồi đây thương tâm cả đời được.
“Dạ.” Tinh Nhi nhanh tay làm vài động tác, sau đó dùng trang sức kẹp đoạn tóc bị đứt kia vào giữa tóc, cuối cùng không nhìn thấy được chút dấu vết nào.
Chỉ là, vết thương bên ngoài có thể che dấu hoàn hảo như lúc ban đầu, đau xót trong lòng lại không biết phải đến ngày nào mới tiêu tan…
“Được rồi, công chúa.” Tinh Nhi thối lui ở một bên, lo lắng ngóng nhìn nàng một cái, sau đó ngồi xổm xuống nhặt chùm tóc rơi trên đất lên.
Sống mũi Hách Thanh Oản cay cay, lập tức tránh mắt đi, đợi cho nước mắt sắp trào ra chảy ngược về mới ngồi xổm người xuống, cùng Tinh Nhi thu nhặt từng sợi tóc đứt này.
Hai người chủ tớ mất một lúc mới có thể thu thập lại tất cả đoạn tóc đứt. Tinh Nhi lại tìm lấy một sợi dây tơ hồng cột chắc đoạn tóc lại, mới giao vào trong tay nàng.
Hách Thanh Oản chỉ nhìn thoáng qua, trái tim lại co rút đau đớn. Nàng hốt hoảng xoay người, run rẩy bắt đầu kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, bỏ đoạn tóc kia vào trong xong lập tức đóng lại.
Đau như vậy, nàng ngay cả nhớ lại cũng thấy sợ…
“Công chúa…” Tinh Nhi lo lắng trùng trùng gọi nàng một tiếng, lại đỏ hốc mắt.
Tân hôn ngày đầu tiên đã buồn khổ như vậy rồi, sau này phải làm sao mới được?
Nếu như công chúa không cố chấp che chở cho Hoàng Phủ Diệp như vậy còn có thể dựa vào sủng ái của hoàng đế, không để cho người trong phủ này khi dễ được. Nhưng mà, vị chủ tử này của nàng lại là người bị ủy khuất thế nào cũng không hé nửa lời.
Cứ tiếp tục như vậy, không phải là để cho người dễ dàng khi dễ sao?
Lại than nhẹ ở trong lòng một trận, nàng mới chậm rãi từ trong người lấy ra một cái hộp gấm đưa về phía Hách Thanh Oản, “Chủ tử, đây là Cửu vương gia kêu nô tỳ giao cho người.”
Lúc này lấy ra có lẽ cũng không thích hợp lắm, nhưng dù sao cũng nhận nhờ vả của người ta, nàng không thể không làm.
Hách Thanh Oản tưởng Hoàng Phủ Cẩn đưa lễ vật chúc mừng, liền tiện tay nhận lấy, không chút để ý mở nắp hộp. Đợi lúc thấy rõ bên trong, vẻ mặt nàng cứng lại, lập tức khẩn trương hỏi: “Cửu ca đâu?”