Tinh Nhi rũ mắt xuống, khóe môi động vài cái cũng không thể thành tiếng.
“Tinh Nhi, em nói đi chứ!” Hách Thanh Oản thấy nàng như vậy lại càng sốt ruột.
“Vương gia đã cầu xin hoàng thượng đi thành Hách Đồ chiến đấu rồi.” Tinh Nhi cúi đầu xuống càng thấp, nước mắt ẩn nhẫn lúc này rốt cuộc đã lan tràn rồi.
“Vì sao lại phải đi thành Hách Đồ? Thương tổn của huynh ấy còn chưa khỏi, không muốn sống nữa sao?” Hách Thanh Oản nắm lấy hộp gấm chặt hơn, lại vẫn không cách nào giảm đi run rẩy toàn thân.
“Công chúa.” Tinh Nhi trầm thấp gọi nàng một tiếng, ‘bịch’ một tiếng liền quỳ xuống.
“Tinh Nhi, em làm gì vậy? Mau đứng lên.” Hách Thanh Oản bối rối đưa tay ra đỡ nàng, lại không đỡ dậy nổi.
Tinh Nhi đi theo nàng nhiều năm, đến giờ không phải không biết lớn nhỏ, vẫn chưa từng quỳ trước nàng như vậy.
“Công chúa, Vương gia vốn không cho nô tỳ nhiều lời, nhưng nô tỳ không đành lòng thấy thâm tình của ngài không người biết.” Tinh Nhi ngẩng đầu nhìn Hách Thanh Oản, ánh mắt đau khổ.
“Em nói cái gì..” Động tác Hách Thanh Oản cứng đờ, đã không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
“Công chúa từng nói qua, tên của thành Hách Đồ có loại cảm giác như cố hương, nếu có một ngày rời khỏi hoàng cung, nhất định phải đi xem vẻ đẹp ở nơi đó.” Trước khi đến gặp Hách Thanh Oản, Tinh Nhi vốn đã quyết định không nói ra toàn bộ.
Nhưng Hoàng Phủ Diệp đối xử với chủ tử mình vô tình như vậy, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa rồi. Lúc này nếu như không nói ra, nàng chẳng những không thắng nổi lương tâm mình, mà còn có lỗi với mảnh tình si mê của người đi xa nơi biên quan.
Ngày đó, lúc Hách Thanh Oản nói những lời này, rất nhiều người ở đó, bao gồm cả Hoàng Phủ Diệp.
Chỉ là, quan tâm cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn mang thương tích thỉnh chiến, đơn giản là muốn bảo vệ vẻ đẹp nơi đó cho nàng…
“Vương gia nói, ngài sẽ không quay về hoàng thành, sẽ vĩnh viễn thủ thành Hách Đồ, tựa như bảo vệ công chúa vậy. Cho dù công chúa mãi mãi sẽ không đi…” Thân thể Tinh Nhi chậm rãi ngã ngồi xuống đất, đã khóc không thành tiếng.
“Hoa mai này…” Lệ của Hách Thanh Oản đã chảy thành hàng rơi trên hoa mai gỗ tỏa mùi hương bên trong hộp gấm, đau lòng đến mức không thở nổi.
Mấy trăm đóa hoa mai gỗ lớn nhỏ trông rất sống động phủ đầy cả hộp gấm, hắn đương nhiên đã bỏ rất nhiều tâm huyết ở bên trong.
Vì sao lại ngốc như vậy? Trái tim của nàng sớm đã cho người khác, không đáng cho hắn làm vậy.
“Vương gia nói, chuyện đã hứa với công chúa, ngài đã làm được rồi. Ngài không mong công chúa thực hiện lời hứa, chỉ mong tâm ý ba trăm ngày có thể đổi một nụ cười của công chúa.” Tầm mắt Tinh Nhi trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ chủ tử trước mặt, càng không thấy rõ trái tim mình.
Nàng đau lòng sự cuồng dại của hắn, lại đau lòng hắn đang bước lên con đường không có lối về…
“Ta…” Hách Thanh Oản nghẹn ngào một tiếng, đã không cách nào biện giải một câu cho chính mình.
Hai lần đều là lời nói đùa, hai lần hắn lại xem là thật…