Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 19: Thương Tổn, Nam Tử Si Tình




Một năm trước, mùa đông đầu tiên sau khi Hách Thanh Oản vào cung, hoàng đế ở vườn mai chiêu đãi gia yến, có ý tác hợp nàng cùng Cửu vương gia Hoàng Phủ Cẩn. Nhưng khi đó nàng đã yêu Hoàng Phủ Diệp, làm sao có thể để hắn lọt vào mắt.

Vì thế, nàng vì chọc giận hoàng đế liền cố ý làm khó dễ hắn, “Nếu huynh có thể khiến hoa mai vĩnh viễn không tàn, ta sẽ suy xét gả cho huynh.”


Khi đó, nàng với hắn không tính là quen thuộc, chỉ bởi vì hoàng đế tác hợp liền tràn ngập địch ý với hắn. Hắn chỉ nhìn nàng cười nhạt, vẫn chưa đáp lại lời nàng.

Hắn đạm nhạt như vậy ngược lại khiến nàng trở nên áy náy.

Hoàng đế cũng không bởi vì một lần không thành mà buông tha, ngược lại để Hoàng Phủ Cẩn đến dạy nàng cầm kỳ thư họa.

Lần đầu tiên hắn đến dạy nàng, nàng nói: “Ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này.”

Hắn vẫn như cũ lạnh nhạt như nước, giọng nói nhẹ nhàng đáp: “Ta biết.”

Thần sắc của hắn, khí thế của hắn đều lộ ra siêu phàm thoát tục, không mang theo một chút dối trá nào. Nàng liền tin hắn, đoán hắn cũng chỉ là hoàng mệnh bức bách, không gây thêm khó xử.

Vì thế, dưới sự an bài của hoàng đế, bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, mỗi ngày gặp mặt, tình cảm ngày càng thêm sâu sắc… Nhưng lại chưa có ai từng đề cập đến chuyện nam nữ, thậm chí ngay cả hoàng đế tựa hồ cũng từ bỏ việc tác hợp bọn họ.


Những ngày tháng làm bạn với hắn bình lặng lại đẹp đến mức khiến người say mê.

Hắn nói rất ít, cực kỳ an tĩnh, thường xuyên khiến nàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Nhưng tâm của hắn lại rất tỉ mỉ chu đáo, chỗ nào có hắn, nàng vĩnh viễn không cần sợ bất luận mưa gió gì.

Nàng chưa từng nghĩ tới, một câu đùa nàng đã quên, mà hắn lại còn nhớ rõ.

“Công chúa, Vương gia nói, vốn ngài muốn khắc đủ 1000 đóa. Đáng tiếc ngài không có phúc làm bạn với công chúa 1000 ngày, chỉ có thể giao trước cho công chúa xem như lời chúc phúc công chúa tân hôn.” Tinh Nhi nhớ lại nam tử si tình kia, đêm qua đứng ở ngoài phòng hoa chúc, vẻ mặt đau triệt nội tâm…

Chỉ là, hắn lại không biết, lúc hắn đau khổ, Hách Thanh Oản cũng đang đau xót…

Hắn cho rằng nàng hạnh phúc, cho nên hắn lựa chọn rời đi.

Nhưng mà, hắn lại không biết, hạnh phúc rốt cuộc cách nàng quá xa, quá xa…


“Như vậy cũng được…” Nàng khẽ cắn môi, nặng nề đóng hộp gấm lại, nhưng thế nào cũng không cầm được nước mắt.

Thâm tình của hắn, nếu nàng không đáp lại được thì chỉ có thể rời xa.

Nàng chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa toàn bộ, có thể khiến hắn quên nàng.

“Vương phi, lão nô đến giúp người thu dọn đồ đạc.” Một giọng nói già nua thô ráp vang ở cửa, phá vỡ không khí đau thương của hai chủ tớ lúc đó.

Tinh Nhi vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, khó hiểu hỏi phụ nhân ngay cửa, “Thu dọn đồ gì?”

“Vương gia dặn dò, Vương phi đêm qua nằm ác mộng, tinh thần không yên, nên dời đến tĩnh viện cầu phúc.” Mặt phụ nhân không chút thay đổi, giọng nói lạnh lẽo đáp lại.