Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 22: Trắc Phi, Không Từ Thủ Đoạn




Hoàng Phủ Diệp dừng bước trước mặt hai nữ nhân, khuôn mặt tuấn tú đã cực kỳ u ám.

“Tinh Nhi, chúng ta đi!” Hách Thanh Oản nhìn cũng không nhìn nam nhân gần trong gang tấc một cái, liền cất bước chuẩn bị rời đi.

Tình huống lúc này, nếu nàng mở miệng giải thích, chỉ có thể đánh mất tôn nghiêm của chính mình. Hơn nữa, Liễu Mộng Phù là người thương của hắn, hắn sao có thể tin lời giải thích của nàng.


Đơn giản là bình nứt không sợ bể, tùy hắn hiểu lầm đi!

Liễu Mộng Phù vốn tưởng Hoàng Phủ Diệp nhìn thấy mình chật vật như vậy, ít nhất sẽ giận dữ hỏi một phen chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ tới, Hách Thanh Oản đã nâng bước rời đi, hắn lại thủy chung không có ý muốn mở miệng.

Không được, nàng không thể để như vậy.

Nếu cứ như vậy để Hách Thanh Oản rời đi, về sau nàng trước mặt hạ nhân còn có mặt mũi gì?

Nàng liếc mắt sơ qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất, cắn chặt răng, quyết tâm, nâng đầu gối lên đè xuống. Nhất thời, một cơn đau đớn truyền đến tim, giữa tóc mai đã chảy mồ hôi lạnh…

Nàng lại không chút do dự, lập tức quỳ bò theo bước chân Hách Thanh Oản, túm lấy làn váy của nàng, nghẹn ngào, “Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, muội muội biết sai rồi.”

Hách Thanh Oản đột nhiên chau mày, chậm rãi quay đầu, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng ta, “Liễu trắc phi sai chỗ nào?”


Liễu Mộng Phù cả kinh, không nghĩ tới nàng lại không sợ phiền phức như vậy.

Bất quá như vậy càng tốt, Hách Thanh Oản càng cứng rắn thì nàng càng có vẻ yếu đuối.

“Là muội muội không cẩn thận đánh đổ trà, làm tỷ tỷ không vui, muội muội lập tức đi chuẩn bị tách khác.” Liễu Mộng Phù vội vàng giải thích một câu, cuống quýt xoay người phân phó nha hoàn ở phía sau: “Phỉ Thúy, lập tức đi chuẩn bị một tách trà.”

“Dạ.” Phỉ Thúy đau lòng liếc nhìn chủ tử một cái, vừa muốn rời đi lại thấy dưới gối chủ tử một vệt máu, “Chủ tử, đầu gối người…”

“Im miệng, ta không sao, còn không mau đi pha trà cho tỷ tỷ.” Liễu Mộng Phù lập tức lên tiếng quát ngắt lời nàng, không cho nàng tiếp tục nói.

Hoàng Phủ Diệp ánh mắt thâm thúy cuối cùng nhìn không được, bước nhanh tiến đến, đỡ hai tay nàng kéo lên, ôm vào lòng.

“Nàng làm cái gì vậy?” Hắn nhìn chằm chằm đôi gò má đầy nước mắt trước mặt, giọng nói cực kỳ căng thẳng giận dữ hỏi.

“Diệp, thiếp sợ chọc giận tỷ tỷ, sẽ hại chàng bị hoàng thượng trách cứ…” Liễu Mộng Phù cắn chặt môi, cố gắng ngừng nước mắt, càng thêm ủy khuất.


“Vương gia, đầu gối chủ tử…” Phỉ Thúy phịch một tiếng quỳ xuống, nhìn vết máu trên y phục chủ tử, cũng bắt đầu rơi lệ.

Hoàng Phủ Diệp cúi đầu nhìn vết máu trên váy áo của Liễu Mộng Phù, tuấn mi nhíu chặt, trầm giọng cả giận nói với Phỉ Thúy, “Còn không mau đi mời đại phu cho chủ tử ngươi.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Phỉ Thúy lập tức đứng lên, chạy đi mời đại phu.

Hoàng Phủ Diệp ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Hách Thanh Oản một cái, ôm lấy Liễu Mộng Phù vừa muốn rời đi, ma ma mặt lạnh dẫn đường cho Hách Thanh Oản liền quỳ xuống, “Vương gia, lão nô thật sự nhìn không được sự hung hãn kiêu ngạo của vương phi nương nương, có một số lời không thể không nói.”