Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 23: Vu Hãm, Tinh Nhi Gặp Rắc Rối




Biểu tình lộ hết ủy khuất của Liễu Mộng Phù khẽ cứng lại, không nghĩ tới ma ma mặt lạnh kia lại mở miệng giúp nàng.

Lúc nàng mới tới dâng trà, vốn không nghĩ muốn chơi loại tạp kỹ này, chỉ muốn đi dạo một vòng trước mặt Hách Thanh Oản, kích động nàng một phen, cũng thể hiện ra bản thân biết lễ nghĩa mà thôi. Nhưng ai ngờ Hách Thanh Oản chẳng những không để lộ ra bất kỳ biểu tình thương tâm gì, ngược lại ánh mắt còn khinh thường nhìn nàng, đả thương sự nhạy cảm của nàng, dao động lòng tự trọng.


Trước khi nàng tới kính trà, có để cho nha hoàn đi bẩm báo Hoàng Phủ Diệp. Bởi vậy, nàng cược là hắn sẽ tới tìm nàng, chính dưới lúc kích động Hách Thanh Oản sẽ làm ra hành động hãm hại.

Sau khi Hoàng Phủ Diệp xuất hiện, nàng thậm chí nghĩ tới, ma ma mặt lạnh kia nếu đứng ra chứng minh cho Hách Thanh Oản, nàng liền khăng khăng là Hách Thanh Oản lấy lòng ma ma kia, cùng vu tội nàng.

Hoàng Phủ Diệp vốn sủng nàng, lại vừa mới tân hôn, tất nhiên sẽ không không quan tâm đến nàng khóc lóc kể lể mà đi tin tưởng lời của một hạ nhân.

Đến như Hách Thanh Oản, hắn nếu như quan tâm nàng, đêm qua cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Nhưng nàng làm sao cũng không thể ngờ, nàng đã dùng đến cách làm tổn thương bản thân để khiến mình trở nên đáng thương, hắn lại không hề có ý trách cứ Hách Thanh Oản. Chính lúc nàng đang gấp gáp đến mức thấp thỏm phập phồng, ma ma mặt lạnh mà nàng trước giờ không coi vào mắt lại bỗng nhiên đứng về phía nàng.

Nàng cười đắc ý trong lòng, xem ra người này nhìn ra nàng được sủng ái hơn Hách Thanh Oản, sớm muốn bợ đỡ rồi.


“Ma ma, đừng nói bừa, tỷ tỷ sao có thể là loại người bà nói.” Liễu Mộng Phù đã sớm lên tiếng trước Hoàng Phủ Diệp, muốn thể hiện sự lương thiện và rộng lượng của mình.

“Trắc phi nương nuong, người có thể thiện lương che giấu việc xấu cho vương phi nương nương, lão nô cũng không thể làm trái lương tâm mình được.” Ma ma mặt lạnh vẫn nghiêm mặt như cũ, không chút thay đổi biểu hiện, nói như là vì chính nghĩa vậy.

Sắc mặt Hoàng Phủ Diệp càng âm trầm, đáy mắt sâu thẳm không chút gợn sóng làm người ta đoán không ra được suy nghĩ của hắn.

Mà Hách Thanh Oản cách ba người một khoảng lại cười trào phúng khả năng diễn kịch của những người trước mặt, một trái tim bị đóng băng sớm đã không thể gợn bất kỳ ngọn sóng nào.

“Bà nói bậy…” Tinh Nhi thấy chủ tử không nói gì, không cam lòng vừa muốn xông lên đã bị Hách Thanh Oản nắm lấy cổ tay, lạnh giọng quát ngưng lại: “Câm miệng.”

Sự tình phát triển đến bước này, Hoàng Phủ Diệp đụng vào nàng có lẽ vẫn có chỗ cố kị, nhưng động vào một nô tỳ như Tinh Nhi, lại vẫn là có thể không hề kiêng nể đánh cho chủ nhân xem.


Vì vậy, nàng quyết không thể để cho Tinh Nhi tự nhiên xen vào, để cho Hoàng Phủ Diệp nắm được thóp.

“Công chúa, nô tỳ không có nói bậy, rõ ràng là lão phụ cùng hồ ly tinh kia cấu kết với nhau hãm hại công chúa, công chúa vì sao không giải thích?” Tinh Nhi thấy Hách Thanh Oản thường ngày chưa từng chịu qua ủy khuất nay bị vu hãm như vậy lại không chịu mở miệng, vừa vội vừa tức, liền chỉ tay vào hai người trước mặt, miệng không biết chừng mực, giận dữ mắng.

Hách Thanh Oản cả kinh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, vừa muốn lên tiếng răn dạy Tinh Nhi vài câu để chữa lại cũng không còn kịp rồi.

Chỉ thấy Hoàng Diệp Phủ đưa lưng về phía chủ tử hai người chậm rãi xoay người lại, mắt lạnh mờ mịt nhìn về phía các nàng, nổi giận nói: “Tiện tỳ càn rỡ, chủ tử mà cũng dám tùy tiện nhục mạ. Hôm nay nếu bổn vương không giáo huấn ngươi, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không biết thân phận mình là gì.”