Sắc mặt Hoàng Phủ Diệp khẽ giật mình, ánh mắt chậm rãi rơi trên chiếc hộp gấm trong tay Hách Thanh Oản, ánh mắt lại càng đen trầm.
Hách Thanh Oản bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, bàn tay cầm hộp gấm dần dần nắm chặt lại, sợ lúc hắn nóng giận sẽ phá nát hộp đồ này.
Nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Thích ma ma này cắn nàng không tha, nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết.
Là vì Liễu Mộng Phù?
Trực giác nói cho nàng biết, nhất định không phải.
Thích ma ma là lão ma ma trong vương phủ, cứ cho là Liễu Mộng Phù được sủng ái mà đứng về phía nàng ta, lại quả quyết sau khi Hoàng Phủ Diệp bị uy hiếp rành rành như vậy bà ta vẫn không cam lòng tiếp tục cắn nàng một phát.
Huống hồ, việc gian díu là việc xấu trong nhà, người bình thường xử lý việc này đều phạt nô tài sinh sự thật nặng, còn ém việc này xuống không cho người ngoài biết.
“Vương phi có thể giải thích chăng?” Hoàng Phủ Diệp khẽ mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt, lại bình tĩnh đến mức khiến người kinh sợ.
Hách Thanh Oản chậm rãi đứng lên, bình tĩnh trả lời: “Đồ đúng là do Cửu ca đưa tới.”
Nếu như tình yêu của nàng đối với hắn cũng bị nghi ngờ, vậy nàng thực sự không nghĩ ra tình cảm thế nào mới gọi là chung thủy.
Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lẽo, vừa tính mở miệng đã bị nàng cướp lời, “Vương gia, trải qua chuyện đêm qua, thiếp vốn không muốn tranh giành gì nữa, chỉ muốn yên tĩnh bình an sống quãng đời còn lại. Chỉ là có một số người lại không cho phép, vậy thiếp đây khẩn cầu vương gia trả lại một lời trong sạch cho thiếp.”
Nàng dừng một chút, nhìn chiếc hộp gấm trong tay, trước mắt đã nhòe đi, “Cửu ca đã đi rồi, cả đời này sẽ không quay về hoàng thành, đồ trong hộp gấm này là lời chúc phúc cho hôn sự của thần thiếp.”
‘Tách…’ Nước nhòe trong mắt tụ lại thành giọt rơi xuống hộp gấm, nàng càng lúc càng thấy thiếu nợ nam tử bỏ đi tha hương kia.
Thành Hách Đồ, nàng không biết lúc mình còn sống có cơ hội đi xem những gì tốt đẹp ở đó được không.
Đột nhiên, nàng giương mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Thích ma ma, cắn răng nói: “Tấm lòng thành của huynh ấy, sao lại để một nô tỳ vu oan như vậy?”
Thích ma ma không thay đổi sắc mặt, trái lại dập đầu liên tục trên mặt đất cứng, tiếp tục kiên trì nói: “Vương gia, từng câu từng chữ của lão nô đều là thật.”
Liễu Mộng Phù nhìn tình cảnh trước mắt đã hoảng hốt quên mất đau đớn trên đầu gối.
Vốn là cuộc chiến giữa nàng và Hách Thanh Oản, sao lại biến thành Thích ma ma và Hách Thanh Oản đấu nhau vậy?
Thích ma ma này rốt cuộc có thù oán gì với Hách Thanh Oản?
Xem ra nàng nên điều tra kỹ việc này một chút, nghĩ cách nên mua chuộc Thích ma ma này để mình sử dụng.
Chỉ là, Thích ma ma này cũng quá lớn mật rồi. Trong ngày đầu tiên sau đại hôn của vương gia lại chụp tội không trong sạch cho vương phi.
Nàng biết rõ, dù Hoàng Phủ Diệp có không chào đón Hách Thanh Oản cũng không thể chỉ vì chiếc hộp kia mà định tội Hách Thanh Oản ngay. Hơn nữa, không nói hắn tin hay không, chỉ về địa vị của Hách Thanh Oản trong lòng hoàng đế, hoàng đế cũng không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu hòn ngọc quý trong tay ông.
Bởi vậy, lúc này Thích ma ma khăng khăng không buông thế này chẳng qua lại làm khó chủ tử mình mà thôi.
Theo lý mà nói, giờ phút này Hoàng Phủ Diệp nên phạt bà thật nặng vì tội nói xấu mê hoặc người khác, giải quyết việc này. Nhưng hắn vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào, từ đầu đến cuối đôi mắt sắc bén, con ngươi tịch mịch kia vẫn nhìn chằm chằm chiếc hộp gấm trong tay Hách Thanh Oản…