Hách Thanh Oản than nhẹ, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
“Tinh Nhi, còn không nhanh nhận sai với vương gia.” Nàng tức giận hét lên một tiếng, hi vọng vẫn còn kịp cứu vãn.
“Công chúa, nô tỷ hiểu rõ, người sợ nô tỳ bị phạt mới ngăn cản nô tỳ. Nhưng nô tỳ không thể nhịn nổi công chúa âm thầm chịu đựng như vậy.” Tinh Nhi rưng rưng ngóng nhìn chủ tử, giọng nói có chút cứng rắn.
Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong cung, há lại không hiểu khổ tâm của chủ tử?
Chỉ là, chủ tử đối với nàng quá tốt, nàng tình nguyện chịu chút khổ về da thịt, cũng không muốn chủ tử bị vương gia hiểu lầm. Mặc dù nàng không thích Hoàng Phủ Diệp, nhưng nàng biết Hách Thanh Oản yêu nam nhân này vô cùng, đương nhiên không muốn hắn hiểu nhầm chủ tử.
Chỉ là, nàng lại không biết, sau khi trải qua chuyện đêm qua, trái tim Hách Thanh Oản dành cho Hoàng Phủ Diệp đã chết hoàn toàn.
“Tinh Nhi…” Trái tim lạnh lẽo của Hách Thanh Oản bị lời nói của Tinh Nhi làm xúc động, khẽ nhói, lại cảm động đến nhòe cả mắt.
Tinh Nhi cắn môi khẽ cười, thu lại ánh mắt đang ngóng nhìn chủ tử, quỳ thẳng trên đất, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng Phủ Diệp, “Vương gia, nô tỳ không biết giữ mồm giữ miệng, tự nguyện chịu phạt, nhưng xin vương gia trả lại sự trong sạch cho công chúa.”
“Thật là tiện tỳ trung thành!” Hoàng Phủ Diệp lạnh lùng chế giễu một câu, liền chuyển ý, lạnh lùng nói: “Có điều, nô tỳ chính là nô tỳ, không cần biết vì nguyên nhân gì dám cả gan vu khống chủ tử, không thể dễ dàng tha thứ.”
Trong lòng Hách Thanh Oản nhói đau, không ngờ nam nhân này lại không có tình người như vậy, nhất định phải phạt Tinh Nhi bằng được.
Là trút cơn hận với nàng lên người Tinh Nhi sao?
“Vương gia, thị tỳ thiếp thân phạm lỗi, thiếp cũng khó tránh tội.” Nàng lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói lại cứng rắn.
Không phải là nàng không chịu nhận sai cho Tinh Nhi, mà nàng biết, dù cho nàng có cầu xin hắn cũng vô dụng. Nàng chỉ có thể dùng thân phận này bức ép hắn, đánh cược hắn không muốn chọc giận hoàng thượng.
“Vậy ý vương phi là gì?” Hắn cười lạnh, đã nghe rõ uy hiếp trong lời nói của nàng.
“Nếu vương gia chịu cho thiếp một cơ hội sửa sai, thiếp thân tất nhiên sẽ trở về dạy bảo nô tỳ thật tốt. Còn nếu như hôm nay vương gia nhất định phải phạt, thì cũng phạt luôn thiếp đi!” Hách Thanh Oản chậm rãi khuỵu gối, ‘bịch’ một tiếng quỳ trên đất.
Sự uy hiếp chỉ có thể hoàn toàn chọc giận nam nhân này.
Vì vậy, sau khi uy hiếp nàng nhất định phải cho hắn thể diện.
“Công chúa.” Tinh Nhi khẽ lắc đầu, giờ phút này nàng mới ý thức được thái độ của chủ tử đối với Hoàng Phủ Diệp đã thay đổi.
“Tinh Nhi, về sau đừng làm chuyện điên rồ nữa, biết không?” Nàng cố nén nước mắt, cười nhìn người nô bộc một lòng vì mình.
“Ừm.” Tinh Nhi gật đầu liên tục.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệp sâu xa phức tạp, tựa như thay đổi sắc mặt, cũng tựa như đau đớn, cũng tựa như không có gì…
“Vương gia, lão nô còn một chuyện bẩm báo.” Ma ma mặt lạnh không cam lòng lên tiếng lần nữa, thu hút ánh mắt Hoàng Phủ Diệp.
“Thích ma ma, bổn vương không hi vọng mới ngày đầu tiên sau đại hôn gia đình đã không yên.” Hoàng Phủ Diệp nheo mắt nhìn lão ma ma đã phục vụ mẫu thân một đời, lần đầu tiên dùng giọng nói cảnh cáo đối với bà.
Thân thể Thích ma ma quỳ trên đất hơi cứng lại, chẳng những không im, giọng nói lại càng tàn nhẫn hơn, “Vương gia, hộp gấm vương phi cầm trong tay chính là tín vật đính ước Cửu vương gia đưa tới.”