Hách Thanh Oản biết nói ra lời này sẽ chọc tức hắn nhưng vẫn không hối hận. Nàng không phải là người mềm yếu, lại nhượng bộ nhiều lần vì tình yêu với hắn, khiến bản thân trở nên thấp hèn.
Sau đêm qua, nàng vốn định nhượng bộ để tác thành cho hạnh phúc của hắn.
Chỉ là, điều này hiển nhiên đã trở thành hi vọng xa vời của một mình nàng.
Chỉ cần một ngày nàng còn là vương phi của Tĩnh vương gia, Liễu Mộng Phù sẽ không cam lòng một ngày, cuộc đời này nàng đừng mơ được bình yên.
Nàng có thể không ngồi vị trí vương phi này, lại không thể không quan tâm hắn.
Hắn có thể không yêu nàng, nàng lại không thể để hắn vì nàng mà bị hoàng để chỉ trích.
Rõ ràng nàng yêu hắn sâu đậm vô cùng, lại chỉ có thể dùng cách như vậy để bảo vệ vị trí vương phi.
Chỉ vì nàng biết, hắn muốn ngồi lên ngôi hoàng đế, lúc này không thể cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Kỳ thực, nàng vẫn muốn nói cho hắn biết, hắn muốn có thiên hạ nàng sẽ cùng hắn tranh đến cùng, bất kể là ai chặn con đường của hắn, nàng sẽ không chút do dự dẹp mở vì hắn.
Chỉ là, dường như nàng đã đánh giá thấp tình yêu của hắn với Liễu Mộng Phù…
Cho dù hắn có mong đợi hoàng vị thế nào, vì Liễu Mộng Phù, hắn cuối cùng vẫn không đụng vào nàng. Thì ra, cho dù nàng tình nguyện làm một quân cờ, hắn cũng không muốn phản bội người mình yêu một chút nào…
Nàng cứ như vậy trở thành người thứ ba trong chuyện tình cảm của bọn họ, trở thành cái đinh trong mắt tất cả mọi người.
Không sao cả, những việc này đều không sao cả, ai bảo nàng yêu hắn.
Chỉ cần hắn không động đến người nàng quan tâm, nàng hy sinh bao nhiêu cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Nàng cứ như vậy ngăn trước người Tinh Nhi, đối chọi gay gắt với hắn, chỉ hi vọng hắn có thể hiểu, cho dù nàng có hèn mọn đến thế nào, có những người, những việc nàng không cho phép hắn đụng đến.
Hắn bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy không chút gợn sóng, trong giọng nói trầm thấp lại lộ ra sự lạnh lùng nồng đậm: “Bổn vương nói một lần cuối, giao đồ ra.”
“Không có khả năng.” Nàng không chút do dự, ngữ khí quyết tuyệt.
Hắn nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch mỉm cười, nháy mắt kết băng, “Thích ma ma, lấy hộp đồ trong tay nàng cho bổn vương. Bổn vương trái lại muốn xem là thứ đồ tốt gì, đáng để vương phi coi như bảo bối, không tiếc giằng co với bổn vương.”
“Vâng, vương gia.” Trong mắt Thích ma ma lóe lên sự ngoan độc, lập tức đứng dậy, bước tới gần Hách Thanh Oản.
Mà ánh mắt Hách Thanh Oản lại lướt qua Thích ma ma, hờ hững nhìn nam nhân kia, nhòe mắt.
Hóa ra, chính là như vậy, nàng cho rằng có thể phó thác đời mình cho hắn…
Lúc còn cách Hách Thanh Oản mấy bước, Thích ma ma dừng lại vươn tay ra: “Vương phi, giao đồ cho lão nô đi!”
“Ngươi không xứng đụng vào đồ của huynh ấy.” Nàng ngước đôi mắt lên nhìn Thích ma ma, trong mắt đều là khinh miệt.
Là nô tỳ vương phủ, đến cùng là không biết tôn ti? Hay là không tôn trọng nàng?
“Nếu vương phi không chịu giao ra, lão nô đành đắc tội rồi.” Thích ma ma khinh bỉ cười một tiếng, đưa tay ra đoạt lấy hộp gấm trong tay nàng.