Hách Thanh Oản nắm chặt hộp gấm, lùi về sau một bước, tránh đi bàn tay đang vươn lên của Thích ma ma, nhưng lại không tránh được móng tay của bà. Làn da trắng nõn mềm mại lập tức bị cào thành hai đường máu.
“Công chúa.” Tinh Nhi thấy chủ tử bị thương, vội vã đứng dậy muốn xông lên liều mạng với Thích ma ma.
Hách Thanh Oản thấy rõ hành động của Tinh Nhi, sợ lại để Hoàng Phủ Diệp lấy cớ, liền giơ tay lên tát Thích ma ma một bạt tay.
“Cút, ai cho phép ngươi đụng vào bổn vương phi?” Nàng tức giận nhìn Thích ma ma, lấy thế mạnh bạo của mình để xóa đi hành động ra mặt vì nàng của Tinh Nhi.
Nàng cho rằng, một bạt tay này của nàng sẽ khiến Thích ma ma điên cuồng xông lên, hoặc là sẽ đi khóc lóc kể lể với Hoàng Phủ Diệp. Nào ngờ, Thích ma ma chỉ nhìn nàng cười, cười đến cực kỳ đắc ý, tựa như thắng được một trận vô cùng đẹp mắt.
Trong lòng nàng lập tức phát lạnh, giờ mới hiểu được, Thích ma ma chính là muốn chọc giận nàng, để nàng ra tay.
Nhưng mà, người nàng đánh chẳng qua là một nô tỳ, có thể sai thế nào?
Đột nhiên, người nàng run lên, chỉ cảm thấy như bị cái gì đó nhìn chằm chằm đến phát lạnh. Nàng không dám tin chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với mình là ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý của hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn như thế, tựa như nàng với hắn có thâm cừu đại hận, hận không thể xé nát nàng ra.
“Công chúa.” Tinh Nhi thấp giọng run run gọi nàng.
Nàng vội vã hồi phục tinh thần lại, quay đầu cười gượng với nàng ấy, dặn dò: “Em đi đến Tĩnh viện trước đi, chút nữa ta sẽ qua.”
“Công chúa, nô tỳ không đi.” Tinh Nhi kinh hãi, giữ chặt lấy ống tay áo của Hách Thanh Oản, lắc mạnh đầu.
Công chúa đối đãi với nàng như thân tỷ muội, sao nàng có thể vứt bỏ một mình công chúa chịu đựng.
“Đi, đi ngay cho bổn vương phi.” Nàng hất tay nàng ấy ra, tức giận quát lớn.
Bước chân Tinh Nhi lảo đảo lui lại mấy bước, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu, “Vương gia, là nô tỳ không hiểu chuyện, đưa hộp đồ kia cho công chúa, nô tỳ cam nguyện chịu phạt.”
Nàng biết, Tĩnh vương gia thật sự tức giận rồi, hôm nay nhất định phải có người bị phạt, việc này mới có thể giải quyết.
Chủ tử đã đủ khổ rồi, nàng không thể để chủ tử chịu thêm tổn thương nào.
Hách Thanh Oản thấy Tinh Nhi như thế, đau khổ nhắm mắt lại, cuối cùng nàng vẫn không có năng lực bảo vệ người mình quan tâm. Sao nàng lại có thể quên mất, trong vương phủ này, hắn mới là người có quyền sinh sát trong tay.
Trong viện lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại tiếng khóc cầu khẩn của Tinh Nhi.
Mọi người đều có tâm tư, lặng lẽ chờ đợi nam nhân mắt đỏ ngầu kia đưa ra mệnh lệnh cuối cùng…