Trong khoảnh khắc nến đỏ bên trong tắt đi, vận mệnh của Hách Thanh Oản cũng hoàn toàn từ trong ánh sáng hạnh phúc bước vào những ngày tăm tối.
Lời rên rỉ ái muội cùng âm thanh hai cỗ thân thể va chạm kịch liệt, từng hồi lặp lại vang lên bên tai nàng, giày vò trái tim nàng vỡ thành từng mảnh từng mảnh…
Nàng trừng to mắt, đồng tử trong đêm tối giãn ra, nước mắt giống như suối tuôn trào không ngừng nghỉ, không có sinh khí…
Cho dù không yêu nàng, nàng cũng từng ở sau lưng hắn gọi hắn ‘Tam ca’, hắn sao có thể nhục nhã nàng như vậy?
Ngực đau khiến cho nàng giống như người chết đuối vậy, hô hấp từ từ tăng dần nhưng lại cảm thấy chính mình giống như sắp hít thở không thông mà chết đi vậy…
Giờ phút này, nàng chỉ trông mong người thần bí mỗi lúc nàng gặp chuyện không may đúng lúc xuất hiện giúp nàng kia mau lại đây. Sau đó, giải huyệt cho nàng, đưa nàng thoát khỏi căn hỉ phòng từng chứa đầy tất cả hạnh phúc của nàng.
Nhưng mà, ông trời thật sự lại tàn nhẫn như vậy, lúc Tam ca đối xử với nàng như vậy, ngay cả người kia cũng không xuất hiện.
Nhất thời, nàng tựa hồ như bị tất cả mọi người chán ghét, vứt bỏ..
Liều mạng vùng vẫy, rốt cuộc cũng không thoát được vận mệnh vô tình.
Nàng nhắm chặt mắt lại nhưng không bịt chặt được lỗ tai, chỉ có thể tùy ý để âm thanh giao hoan kia làm tim nàng vỡ vụn, nghiền nát thành bụi…
Đau đến tận cùng, trái tim đã vô cảm, hô hấp rối loạn, dần dần yếu đi, giống như một sinh mệnh trôi qua vậy…
Lúc mặc giá y cho nàng, Đức phi khen nàng hạnh phúc đến mức còn xinh đẹp hơn hoa, nàng từng ngọt ngào tới tận trong lòng.
Lúc này nàng mới biết, có xinh đẹp cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Âm thanh giống như thống khổ, giống như khoái hoạt kia vẫn còn tiếp tục, đối với nàng mà nói đã trở thành tiếng động lớn xôn xao không rõ như ở nơi xa, việc không liên quan đến mình.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân nhẹ vang lên bên tai nàng.
Nàng không kinh động không sợ hãi, chậm rãi mở ánh mắt ướt át, đã thấy hắn khom người đặt Liễu Mộng Phù vẫn còn đang thở khẽ vào trong thùng gỗ
Liễu Mộng Phù lúc này tóc mai hỗn độn, hai gò má say đỏ, khóe mắt đuôi mày tràn đầy hạnh phúc rực rỡ.
Hóa ra, đây chính là cái ma ma nói, nữ tữ sau khi động phòng sẽ có được bộ dáng hạnh phúc.
Lập tức, trên đầu nàng nhẹ bẫng, mũ phượng nặng nề bị gỡ ra, tóc đen đầy đầu trong nháy mắt xõa xuống.
Không đợi nàng phản ứng, thân thể đã trở nên cứng đờ bị người điểm hai lần liền nhẹ bẫng như không.
Lúc trong tầm mắt rọi vào gương mặt lạnh lùng quen thuộc kia, đôi môi nàng đỏ hồng, từng chút từng chút giương lên, cười đến đặc biệt sáng lạn.
“Tam ca, hạnh phúc không?” Nàng bỗng nhiên muốn hỏi như vậy, cũng tùy tâm hỏi ra miệng.
Chân mày anh khí của hắn khẽ nhíu, trong con ngươi đen tựa hồ hiện lên chút gì đó, lại tựa hồ chỉ là ảo giác của nàng.
Hắn cuối cùng không trả lời câu hỏi của nàng, im lặng đặt nàng trên đất, vươn bàn tay to ra tháo thắt lưng của nàng.
Nàng cảm thấy kinh hãi, trong lúc này đúng là bị động tác của hắn làm hoảng sợ không nhẹ.
Hắn đây là muốn làm gì?