Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 4: Thối Nát, Dấu Lạc Hồng




Hách Thanh Oản trong lúc bối rối bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Diệp, ra sức lắc đầu.

Nàng không thể để hắn dưới tình huống như vậy lại đụng vào nàng, nàng cảm thấy thật dơ bẩn.


Động tác của hắn dừng lại, mi tâm chau lại, khuôn mặt tuấn tú đã thành một mảng trầm đen tối.

Nàng tuy biết hắn trước giờ luôn nghiêm túc, nhưng cũng chưa từng thấy hắn như vậy, quanh thân tản ra lãnh ý dày đặc, giống như muốn hủy diệt mọi thứ xung quanh mình vậy.

Nàng có chút chần chờ, hắn đã khẽ nghiêng người, dán làn môi mỏng lành lạnh bên cánh tai nàng, giọng nói cực kỳ đè nén tráo phúng: “Yên tâm, bổn vương sẽ không đụng vào nàng.”

Thân thể của nàng cứng đờ, bàn tay nắm cổ tay hắn mềm ra, trong nháy mắt cũng mất hết sức lực, tùy ý để bàn tay to của hắn không mang chút thương tiếc gì kéo xuống thắt lưng của nàng.

Nàng tựa hồ lại đem chính mình biến thành một trò cười…

Hóa ra, hắn căn bản không thèm đụng vào nàng.

Nàng gục đầu xuống, tự giễu cười nhẹ, tùy ý hắn như giận cá chém thớt kéo hỉ phục cùng trung y tinh tế đẹp đẽ của nàng xuống, cơ hồ không thèm quan tâm ném xuống đất.

Một khắc này nàng mới giật mình ngộ ra, nếu hắn không đụng vào nàng, vậy cởi hỉ phục trên người nàng ra chỉ có một khả năng.


Nụ cười tự giễu lại càng sâu hơn, lại cũng có thể để cho khuôn mặt cười tươi như hoa.

Chỉ là vết thương trong lòng trong thời khắc này lại không ngừng rỉ máu.

Hóa ra, vai diễn tối nay của nàng bất quá chỉ là một con hát.

Trong mắt hắn tụ đầy sương mù chăm chăm nhìn đỉnh đầu nàng, sau đó liền bồng nàng lên, đôi giày đen không chút lưu tình giẫm qua hỉ phục của nàng.

Tổn thương trong lòng lại hung hăng bị đả kích, nàng vẫn run rẩy giọng nói: “Tam ca, thực xin lỗi…”

Lời này thương tổn mặc dù là chính mình, nhưng cũng là nàng nợ hắn.

Nếu như không có nàng, hắn cùng Liễu Mộng Phù đêm nay cũng không cần phải lén lút như vậy.

Mặc kệ hắn có tiếp nhận lời xin lỗi của nàng hay không, nàng cũng sẽ lấy cho mình công bằng, vì hôn sự hoang đường này vẽ một dấu chấm hết.


Về sau, nàng sẽ bảo vệ tốt trái tim mình, sẽ không lỗ mãng liều lĩnh, ngông cuồng xông vào cuộc đời hắn.

Thân hình Hoàng Phủ Diệp cao lớn rõ ràng cứng lại, giống như bị xúc động.

Nhưng mà, hắn trước sau ngay cả một ánh mắt một lời đáp nhẹ cũng keo kiệt không cho nàng.

Nàng cắn chặt cánh môi, trong lòng thầm lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình, ‘Như vậy cũng tốt, hắn tuyệt tình chút, nàng cũng tỉnh táo hơn để đối mặt với hiện thực này.’

Chỉ là, lúc tầm mắt nàng chạm đến chấm đỏ hồng đan xen với chiếc khăn trắng nhàu nát kia trên giường hỉ khi đó, nàng mới thật sự hiểu rõ cái gì gọi là tuyệt tình.

Nam nhân này chẳng những muốn nàng tận tai nghe được, càng muốn nàng tận mắt thấy, là tàn nhẫn, cũng là sự rõ ràng hắn cho nàng.

Kỳ thật, hắn thật sự không cần phải như vậy…

Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều tổn thương hắn, nàng cũng sẽ là người bảo vệ hắn tới sau cùng, vĩnh viễn là người hi vọng hắn được hạnh phúc.

Mặc dù hạnh phúc kia không có quan hệ gì với nàng, nàng cũng vui vẻ chấp nhận.

Nếu như trước ngày thành thân hắn nói cho nàng biết, hắn không thích nàng, hắn muốn cùng Liễu Mộng Phù một đời một kiếp, cho dù là dùng hết tất cả nàng cũng sẽ không cản trở hạnh phúc của hắn.

Chỉ là, hắn vì sao phải dùng biện pháp cực đoan này để nàng hiểu rõ toàn bộ?

“Vương gia” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh, kinh động cả căn phòng yên tĩnh áp lực.

Hách Thanh Oản nghe tiếng ngẩn ra, giọng nói này là…