Có lẽ Hách Thanh Oản hôm nay quá chật vật, hoặc là nữ tử vùi trong lòng Hoàng Phủ Diệp này quá hạnh phúc, lần đầu tiên nàng phát hiện hai người này lại xứng đôi đến vậy. Nàng tự thấy hổ thẹn.
Chống đất, nàng cố gắng muốn ngồi dậy, thân thể lại trượt xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói chất vấn kiềm chế của nam nhân vang lên trong phòng giống như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Hách Thanh Oản không khỏi giễu cợt trong lòng. Hắn đang hỏi vì sao lại mang nàng một thân dơ bẩn như vậy vào phòng ái phi của hắn, quấy rầy bọn họ thân mật sao?
“Tất cả lui xuống đi!” Thích ma ma khoát tay với bọn hạ nhân trong phòng, hai gia đinh lúc này mới thở phào một tiếng, vội vàng chạy xuống.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, ba chủ tử, một nô bộc. Hách Thanh Oản vẫn không thể nào ngồi dậy từ đất, chỉ có thể hơi chống nửa người trên, nửa nằm trên đất nhìn đôi mắt thâm thúy của nam nhân, “Thả Tinh Nhi đi, sau ba tháng, ta sẽ xin hoàng nghĩa phụ một bức hưu thư, rời khỏi vương phủ.”
Đây là điều bọn họ muốn, cũng là việc duy nhất nàng có thể làm được.
Trong mắt nam nhân tựa như sinh ra thứ gì đó, sâu sắc nhìn nàng, không đợi nàng thấy rõ, hắn đã dời mắt về phía Thích ma ma, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tinh Nhi biết thân phận của lão nô.” Thích ma ma không nhanh không chậm đáp, trong giọng nói không mang theo chút lo lắng nào.
Bà là ai, muốn làm gì, vị vương gia được chính mình nhìn lớn lên này rõ ràng hơn ai hết. Bởi vậy ở trước mặt hắn, bà chỉ cần trả lời, không cần giấu diếm.
Hách Thanh Oản nhìn sự bình tĩnh của Thích ma ma, sự vui sướng ẩn giấu của Liễu Mộng Phù, sự tuyệt tình lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệp, nghĩ đến sự chật vật của chính mình, lần đầu tiên nàng muốn tàn nhẫn hủy diệt đi tất cả.
Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu nàng đã hiểu, Thích ma ma có thể ở trong vương phủ nhiều năm như vậy không bị phát hiện chắc chắn bà ta có cách.
Mà Tinh Nhi chỉ vừa nhìn thấy bà ta một lúc đã nhận ra ngay không phải rất kỳ lạ sao?
Vì vậy, rất rõ ràng là Thích ma ma cố ý dùng bí mật về thân phận của mình để hãm hại Tinh Nhi.
Hách Thanh Oản cố nén cỗ ngai ngái trong yết hầu, cất cao giọng, một lần nữa lặp lại điều kiện trao đổi với hắn: “Thả Tinh Nhi ra, ta sẽ dùng danh vị người khác yêu thích này, nhường lại vị trí chính phi.”
Lời vừa dứt, cỗ ngai ngái kia cuồn cuộn mà lên, rốt cuộc không nén lại được, thuận theo khóe môi nàng trào ra, chảy xuống chiếc cằm nhọn của nàng, nhỏ xuống nền đất trắng, nhuộm thành từng đóa hoa tuyệt sắc thê lương chói mắt.